Trò Chơi Tình Ái – Chương 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : https://vivutruyen2.net/tro-choi-tinh-ai/chuong-1

“Hơn nữa…” Tôi bổ sung, “dù thật sự cắt đứt với ta, ai biết liệu sẽ không có một ‘Tô Thanh Vũ’ khác xuất hiện?”

Nói xong, tôi mạnh tay đóng sập cửa.

Bên ngoài vang lên tiếng khóc của Chu Dục Thành, tôi chẳng hề mềm lòng.

Có những thứ một khi đã vỡ, thì vĩnh viễn không thể lành lại.

Có những người, một khi đã thấu bản chất, thì sẽ chẳng bao giờ thêm lần nữa.

Tôi ngồi trên sô-pha, cảm thấy một sự giải thoát chưa từng có.

Dù ba năm cảm đã hóa thành tro bụi, ít nhất tôi không đi lạc quá xa trên con đường sai lầm.

Ít nhất tôi chưa ký vào bản hợp đồng kia.

Ít nhất tôi chưa để kế hoạch của họ thành công.

Nghĩ , tôi bật thành tiếng.

Sau khi Chu Dục Thành rời đi, điện thoại tôi reo liên tục.

Ban đầu là những cuộc gọi dồn dập, rồi đến hàng loạt tin nhắn dài lê thê, cuối cùng còn cả tin nhắn thoại.

“Vãn Vãn, biết em đang giận, em có thể bình tĩnh không? Chúng ta chuyện đi, không?”

“Anh thật sự biết sai rồi, không nên giấu em, không nên em buồn.”

“Em không nghe điện thoại thì xem WeChat đi, có rất nhiều điều muốn với em.”

Tôi thẳng tay kéo hắn vào danh sách đen, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

Nhưng sự yên tĩnh chẳng kéo dài lâu, chuông cửa nhà tôi vang lên.

Tôi còn tưởng Chu Dục Thành quay lại, qua mắt mèo, lại thấy là Tô Thanh Vũ.

Cô ta đứng ngoài cửa, tay còn xách theo một túi quà.

Tôi do dự một chút, rồi vẫn mở cửa.

“Lâm tiểu thư, xin lỗi đã phiền.” Tô Thanh Vũ ngọt ngào, “Tôi tới đây để xin lỗi chị.”

“Xin lỗi?” Tôi bật lạnh, “Cô có gì phải xin lỗi tôi?”

“Về chuyện căn hộ, là tôi suy nghĩ không chu toàn.” Cô ta bước vào phòng khách, đặt túi quà lên bàn trà, “Tôi không nên Chu Dục Thành khó xử với chị.”

Nhìn bộ dạng vô tội của ta, tôi chỉ thấy buồn .

“Đây là chút tấm lòng của tôi.” Cô ta chỉ vào túi quà, “Một chiếc túi hàng hiệu, mong chị sẽ thích.”

Tôi liếc , đúng là mẫu mới nhất của một thương hiệu xa xỉ, giá ít nhất cũng hơn 50 ngàn.

“Tô tiểu thư, với mức lương của , mua nổi chiếc túi này sao?” Tôi hỏi.

Sắc mặt ta khựng lại: “Cái này… là do người nhà mua cho.”

8

“Nhà cũng rộng lượng thật đấy.” Tôi mỉa mai, “Lương tháng bảy tám ngàn, lại cầm trên tay chiếc túi năm chục ngàn. Xem ra điều kiện gia đình quả thật không tệ.”

“Cô… có ý gì?” Tô Thanh Vũ thoáng mất tự nhiên.

“Không có ý gì, chỉ là tò mò thôi.” Tôi ngồi trên sô-pha, vắt chân ta, “Đã gia đình có điều kiện như , tại sao mua nhà còn phải nhờ người khác bảo lãnh?”

Sắc mặt Tô Thanh Vũ lập tức thay đổi: “Cái đó… ngân hàng cần chứng minh thu nhập ổn định. Tôi vừa mới đi , phía ngân hàng kiểm soát gắt gao hơn.”

“Thế à?” Tôi gật đầu, “Vậy tại sao không nhờ bố mẹ bảo lãnh? Tại sao không để Chu Dục Thành bảo lãnh?”

“Bố mẹ tôi đã lớn tuổi, còn Dục Thành… ấy thấy chị thích hợp hơn.”

“Tôi thích hợp hơn?” Tôi đứng dậy, bước thẳng đến trước mặt ta, “Tô tiểu thư, coi tôi là đồ ngốc chắc?”

Cô ta lùi lại một bước: “Cô… là sao?”

“Tôi là sao ư?” Tôi bật lạnh, “Tôi đã biết hết rồi, Tô Thanh Vũ.”

“Biết… biết cái gì?” Cô ta còn giả vờ.

“Biết quan hệ của với Chu Dục Thành, biết căn hộ đó là nhà tân hôn của hai người, biết các người định lừa tôi ký xong thì chia tay.” Tôi gằn từng chữ, “Tất cả tôi đều biết.”

Khuôn mặt Tô Thanh Vũ tức khắc trắng bệch.

“Cô… bậy gì thế? Tôi và Dục Thành chỉ là …”

“Bạn bè?” Tôi rút điện thoại, mở đoạn ghi âm hôm ở nhà hàng.

“Anh Dục Thành, lần này thật sự cảm ơn , nếu không nhờ , em chẳng thể mua nổi căn nhà tốt thế này.”

“Ngốc quá, khách sáo gì chứ. Từ nhỏ đến lớn, khi nào để em chịu thiệt?”

Nghe thấy những lời này, sắc mặt ta càng khó coi.

“Là tôi lén ghi âm sao?” Tôi hỏi, “Hay là do các người quá to, để khách khác cờ nghe thấy?”

Tô Thanh Vũ đứng chôn chân, không gì.

“Còn đoạn này nữa.” Tôi bật tiếp:

“Trước tiên lừa ta ký tên, đợi nhà sang tay rồi tính. Dù ta có hối hận cũng chẳng ích gì.”

“Anh đâu có sẽ cưới ta. Anh Dục Thành, chẳng lẽ thật sự còn tiếc nuối ta sao?”

Nghe xong, Tô Thanh Vũ hoàn toàn sụp đổ.

“Tôi… tôi có thể giải thích…” Cô ta lắp bắp.

“Giải thích gì? Giải thích bày ra trò lừa đảo này thế nào sao?” Tôi lạnh lùng thẳng vào ta, “Tô Thanh Vũ, đúng là có bản lĩnh, chỉ tiếc dùng sai chỗ.”

“Tôi không có lừa đảo gì hết!” Cô ta gấp gáp, “Tôi và Dục Thành thật lòng nhau, chúng tôi ở bên nhau từ nhỏ!”

“Thế thì sao? Thế thì tôi phải bệ đá cho của hai người à? Thế thì tôi phải cam tâm nguyện bị lợi dụng à?”

“Không phải thế…” Cô ta muốn giải thích.

“Không phải gì? Không phải do các người sắp đặt? Không phải do xúi giục Chu Dục Thành ở bên tôi để đối phó gia đình? Không phải các người đã bàn sẵn chuyện lừa tôi ký bảo lãnh sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...