“Hoàn toàn không cần.” Trần Hiểu khẳng định, “Đây chỉ là chiêu dọa nạt, muốn ép chủ liên lạc thôi.”
Quả nhiên, chiều hôm đó, Chu Dục Thành đã gọi điện tới.
10
Tôi không chặn số mới của hắn, muốn xem hắn còn bày thêm trò gì.
“Vãn Vãn, em nhận thư luật sư rồi chứ?” Giọng Chu Dục Thành lạnh lẽo, “Bây giờ em hối hận chưa?”
“Hối hận gì?” Tôi thản nhiên hỏi.
“Hối hận vì khiến mọi chuyện thành ra khó coi thế này.” Hắn , “Thật ra chúng ta có thể ngồi xuống chuyện, chẳng cần kéo nhau ra tòa.”
“Vậy à? Thế muốn chuyện thế nào?”
“Rất đơn giản, em xóa hết mấy đoạn ghi âm đi, công khai xin lỗi và Thanh Vũ, thì chuyện cũ bỏ qua hết.”
Tôi suýt bật .
“Chu Dục Thành, có nhầm không đấy? Phải là các người xin lỗi tôi mới đúng chứ?”
“Bọn xin lỗi gì chứ?” Hắn ngang nhiên, “Bọn có sai gì đâu.”
“Không sai?” Tôi gằn giọng, “Lừa dối tôi suốt ba năm, định biến tôi thành kẻ bảo lãnh, thế gọi là không sai?”
“Đó chỉ là… kế hoạch có chút sơ hở thôi.” Hắn biện hộ, “Nhưng em lén ghi âm bọn , cái đó mới là phạm pháp!”
“Phạm pháp?” Tôi lạnh, “Chu Dục Thành, luật sư non tay quá. Ở nơi công cộng không tồn tại ‘quyền riêng tư’. Huống hồ tôi là cờ nghe thấy.”
Điện thoại im lặng một lúc.
“Dù thế nào, em cũng đã tổn thương cảm của chúng ta.” Hắn đổi cách , “Chúng ta bên nhau bao năm, em không thể cho một cơ hội sao?”
“Cơ hội? Cơ hội tiếp tục lừa tôi à?”
“Anh sẽ không lừa em nữa.” Giọng hắn trở nên thành khẩn, “Vãn Vãn, biết mình sai rồi, nguyện ý thay đổi.”
“Thế còn Tô Thanh Vũ? Anh định xử lý quan hệ với ta thế nào?”
“Tôi… tôi sẽ rõ với ấy. Tôi sẽ bảo ấy rằng chúng tôi không thể bên nhau.” Hắn ngập ngừng, “Rồi chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
Tôi thực sự bị độ trơ trẽn của hắn cho choáng váng.
“Chu Dục Thành, nghĩ có thể sao?” Tôi hỏi, “Một kẻ lừa dối tôi ba năm, định biến tôi thành con rối trả tiền, nghĩ tôi còn có thể tin sao?”
“Con người ai mà chẳng mắc sai lầm, sao em không cho cơ hội sửa sai?”
“Có sai lầm có thể tha thứ, có sai lầm thì không.” Tôi lạnh lùng, “Lừa dối và phản bội chính là sai lầm không thể tha thứ.”
“Vậy em muốn thế nào?” Giọng hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, “Chẳng lẽ phải cho cả hai cùng mất hết sao?”
“Cùng mất hết?” Tôi nhạt, “Chu Dục Thành, quá đề cao bản thân rồi. Với tôi, mất không phải là mất mát, mà là giải thoát.”
“Em…” Hắn tức đến nghẹn lời.
“Hơn nữa, những điều kiện vừa phải đảo ngược mới đúng.” Tôi tiếp lời, “Phải là các người xin lỗi tôi, hứa không phiền nữa, thì tôi mới có thể coi như chưa từng có chuyện gì.”
“Không thể nào!” Hắn lập tức từ chối, “Là em lén ghi âm trước, là em hoại cảm của bọn trước!”
“Vậy thì hẹn gặp ở tòa.” Tôi lạnh nhạt, “Để xem cuối cùng ai mới là kẻ đáng xấu hổ.”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
Chiều đi , đồng nghiệp Tiểu Lý hớn hở chạy tới: “Vãn Vãn, nghe trai chị đang đợi dưới lầu đó?”
Tôi sững lại: “Ai ?”
“Tiểu Trương ở lễ tân kể, có một chàng đẹp trai đứng dưới sảnh cả buổi chiều, còn ôm theo một bó hoa nữa.”
Tôi bước đến cửa sổ xuống, quả nhiên thấy bóng dáng Chu Dục Thành.
Hắn ôm một bó hoa hồng trắng thật lớn, đi đi lại lại trước tòa nhà công ty.
“Chị không xuống xem sao? Có phải cãi nhau không?” Tiểu Lý tò mò hỏi.
“Chẳng có gì đáng xem cả.” Tôi quay lại bàn, tiếp tục công việc.
Nhưng hiển nhiên, Chu Dục Thành chưa định bỏ cuộc. Tan tầm rồi, hắn vẫn đứng đó.
Tôi không muốn mất mặt trước mặt đồng nghiệp, đành phải xuống lầu.
“Vãn Vãn!” Vừa thấy tôi, hắn lập tức bước nhanh đến, “Anh đã đợi em cả buổi chiều.”
“Có chuyện gì?” Tôi lạnh nhạt.
“Anh muốn chuyện với em.” Hắn đưa bó hoa tới, “Đây là loài hoa em thích nhất – hồng trắng.”
“Tôi không cần.” Tôi không nhận, “Có gì nhanh, đừng phiền người khác tan ca.”
Xung quanh thật sự có nhiều đồng nghiệp đang xem kịch, chỉ trỏ bàn tán.
“Vậy… chúng ta tìm chỗ nào riêng tư chuyện không?” Hắn khẩn cầu.
11
“Không cần, cứ ở đây đi.” Tôi lạnh nhạt.
“Vãn Vãn, em thật sự muốn tuyệt thế sao?” Giọng Chu Dục Thành cố ý nâng cao, rõ ràng là đang diễn cho người khác xem, “Chúng ta đã ở bên nhau ba năm, cảm này chẳng lẽ không đáng giá chút nào sao?”
Xung quanh đồng nghiệp bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Trông giống nữ phía kia muốn chia tay.”
“Người đàn ông có vẻ chân thành, còn thì lạnh nhạt quá.”
“Giờ con thay lòng đổi dạ nhanh thật, chia tay là chia tay.”
Nghe những lời ấy, tôi bật lạnh trong lòng.
Chu Dục Thành, vẫn là cái kiểu cũ: luôn dựng mình thành kẻ đáng thương.
Bạn thấy sao?