Trò Chơi Tình Nhân [...] – Chương 1

1

Ngày 520, Giang Chỉ với tôi rằng giáo sư giữ ấy lại thí nghiệm nên không thể cùng tôi đi ăn tối.

Tôi đã mất bao công sức tìm hiểu, vất vả lắm mới lên kế hoạch cho chuyến du lịch ba ngày, mà giờ tan thành mây khói.

Đầu dây bên kia, giọng Giang Chỉ hơi áy náy: “Xin lỗi nhé, Tư Tư, giáo sư của nghiêm lắm, hay em rủ cùng phòng đi chơi đi.”

Giáo sư của Giang Chỉ tên là Phí Chi Việt, là một người cuồng nghiên cứu, cũng là tiến sĩ trẻ nhất trong trường.

Mười lăm tuổi tốt nghiệp cấp ba, hai mươi bốn tuổi lấy bằng tiến sĩ, chưa đầy ba mươi tuổi đã nhận danh hiệu “Nhà nghiên cứu trẻ tài năng quốc tế”.

Thành tựu như , ngoài tài năng thiên bẩm, càng không thể thiếu sự chăm chỉ.

Theo lời Giang Chỉ, Phí Chi Việt nghiêm khắc với bản thân, càng nghiêm khắc với người khác.

Nhóm nghiên cứu của họ tăng ca ngày lễ là chuyện thường , Giang Chỉ bận đến mức chẳng thấy bóng dáng đâu.

Tôi khẽ thở dài: “Thôi , giáo sư của cuồng việc như thế, không biết thông cảm là chuyện bình thường mà. Không cần xin lỗi, cứ bận việc của mình đi.”

Cuộc gọi kết thúc.

Ngày 520, không thể cùng trai đi du lịch, tôi cũng không muốn ngồi ủ rũ một mình.

Tôi nhắn vào nhóm chat “Ba độc thân xinh đẹp và một con chó đang ”:

[Ting ting, tối nay có ai muốn đi ăn không?]

Người đẹp chuẩn mực: [Không, tôi phải đi mua sắm với chị .]

Tom Hiddleston là chồng tôi: [Không, tôi đang giảm cân.]

Dương Ngọc Hoàn tái thế: [Tôi!!! Đi ăn!!!]

Thế là tôi và “Dương Ngọc Hoàn” cùng ra ngoài.

Đã tới rồi thì phải thử cho biết, chúng tôi chọn nhà hàng couple nổi tiếng nhất thành phố để nếm thử combo dành cho các cặp đôi.

Nhà hàng này nổi tiếng vì chuyên bày trò giải trí.

Đang ăn say sưa, tôi và Dương Ngọc Hoàn nghe thấy tiếng đàn piano ở trung tâm dừng lại.

Người dẫn chương trình bước lên bục tròn, hào hứng tuyên bố: “Tiếp theo, chúng tôi sẽ mời hai cặp đôi tham gia trò chơi nhân, cặp chiến thắng sẽ nhận ngay thẻ nạp 500 tệ của nhà hàng!”

Dương Ngọc Hoàn : “Chơi thôi! Năm trăm tệ đấy!”

Tôi : “Chờ tí, để tôi ăn nốt con tôm hùm nhỏ này đã.”

MC vỗ tay khuấy bầu không khí: “Không ai muốn tham gia sao? Thẻ nạp 500 tệ đang vẫy tay với các kìa!”

Bàn đối diện có một đứng dậy, duyên dáng : “Chúng tôi tham gia!”

Nói rồi, ấy kéo mạnh người trai bên cạnh.

Khoảng cách hơi xa, tôi lại bị cận nhẹ nên chỉ thấy người trai kia hình như không muốn tham gia lắm.

Tôi cúi đầu, tiếp tục chiến đấu với con tôm hùm nhỏ, chợt nghe thấy giọng Dương Ngọc Hoàn hơi thay đổi.

“Tư Tư, kia chẳng phải Giang Chỉ sao?”

Tôi ngẩng phắt lên

Chàng “ trai” bị kéo lên sân khấu kia, chẳng phải Giang Chỉ thì còn ai?

Dưới ánh đèn rực rỡ, Giang Chỉ đang mười ngón đan xen với kia.

Gương mặt vốn trầm tĩnh, khi thấy nụ hoạt bát của , ta lại trở nên dịu dàng hẳn.

Nhưng rõ ràng ta đã hôm nay phải ở lại phòng thí nghiệm tăng ca.

Vì lý do đó mà ta huỷ bỏ chuyến du lịch ba ngày mà tôi dày công chuẩn bị.

Tôi thông cảm cho việc ta bận nghiên cứu, ta lại quay sang dẫn khác đi ăn.

Đây là ngoại chứ còn gì nữa?!

Ch,e,t tiệt, đây chính là ng,oại tì,nh đúng không?!

Trên sân khấu, MC phấn khởi hét lớn: “Được rồi, đã có một cặp đôi tham gia, còn thiếu một cặp nữa, có ai muốn tham gia không?”

Tôi nghiến răng, đứng bật dậy: “Chúng tôi tham gia!”

MC tôi, lại sang Dương Ngọc Hoàn bên cạnh, ngập ngừng hỏi: “Ờ… đi một mình à? Bạn trai đi vệ sinh sao?”

Giang Chỉ cũng sang, ánh mắt lập tức hoảng loạn.

Tôi chằm chằm Giang Chỉ, lạnh lùng trả lời: “Bạn trai tôi ch,e/t rồi.”

Mặt Giang Chỉ tối sầm.

2

MC lúng túng, không biết gì.

Dương Ngọc Hoàn rất nhanh trí, lập tức đứng dậy: “Bạn trai ấy ch,e,t rồi, vẫn sống. Sao nào, đồ,ng tí/nh nữ không lên sân khấu à?”

MC lau mồ hôi: “Được , mời hai lên sân khấu.”

Nếu cuộc đời là một trò chơi, thì từng bước tôi bước lên sân khấu lúc này đều như đang bốc cháy.

Lên sân khấu, tôi “vô ” gi,ẫm ngay lên chân Giang Chỉ.

Gót giày cao 8cm tấn công, Giang Chỉ nhăn mặt nhịn đ,au, không gì, chỉ âm thầm rụt chân lại.

bên cạnh không nhịn , bực tức : “Cô gi,ẫm lên trai tôi gì đấy?!”

Tôi như không , chằm chằm Giang Chỉ: “Bạn. Trai?”

Giang Chỉ tránh ánh mắt của tôi, kéo tay : “Thanh Nhã, không sao đâu, không đau.”

MC vỗ tay, thông báo luật chơi.

Trò chơi này gọi là “Đếm bảy”, bốn người luân phiên đếm từ 1, ai đếm đến bội số của 7 phải bỏ qua nếu không sẽ bị chơi thật lòng hoặc thử thách.

Quá hay, trò này rất hợp với tôi.

Thứ tự chơi của chúng tôi là:

Dương Ngọc Hoàn, tôi, Giang Chỉ, Thanh Nhã.

Bắt đầu từ Thanh Nhã: 1, 2, 3, 4, 5, 6.

Đến lượt tôi!

Tôi dồn sức, lớn tiếng hô: “7!”

MC gian, hỏi tôi chọn thật lòng hay thử thách, tôi lập tức : “Thật lòng!”

Anh ta còn đang lục đề trong kho, Dương Ngọc Hoàn đã cầm micro hỏi tôi: “Nếu trai của cậu sống lại, cậu muốn với ta điều gì nhất?”

Chị em tốt, hiểu lòng tôi quá!

Tôi cảm kích Dương Ngọc Hoàn, ấy nháy mắt với tôi.

Tôi cầm micro, cất giọng thâm : “Nếu ta sống lại, tôi muốn với ta: Đồ đàn ông ng,oại tì/nh ch,e,t không toàn th,ây, hy vọng ch,e,t thêm lần nữa.”

Bên dưới ầm lên, Thanh Nhã không hiểu gì cũng vỗ tay cổ vũ.

Bên cạnh tôi, mặt Giang Chỉ tối đen như than.

Hừ, đồ cặ,n b/ã, c,út đi!

Trả lời xong, trò chơi tiếp tục, lại bắt đầu từ 1.

Lần này, tôi lại hét to: “7!”

Lại thật lòng hay thử thách!

Thấy micro sắp bị Dương Ngọc Hoàn giành lấy lần nữa, MC vội vàng : “À à, lần này tôi sẽ chỉ định một trò thử thách nhé. Mời hai bên cử một người đại diện tham gia trò ‘Ngậm rượu đối mặt’, ai không phun rượu sẽ thắng và nhận thẻ nạp 500 tệ!”

Tôi và Dương Ngọc Hoàn nhau, không chút do dự để tôi ra trận.

Bên kia, Thanh Nhã sợ trôi lớp trang điểm nên muốn để Giang Chỉ tham gia.

Giang Chỉ : “Anh không muốn chơi nữa.”

Thanh Nhã nũng nịu: “Sao chứ, chỉ còn vòng cuối thôi mà.”

Tôi lạnh lùng : “Có người chột dạ rồi đấy.”

Thanh Nhã trừng mắt tôi.

Tôi dịu dàng hỏi: “Cô bé, hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”

Thanh Nhã đáp: “Một năm rồi, sao ?”

Một năm?!

Đồ ch,ó Giang Chỉ, đúng là cặ,n b/ã!

Tôi và Giang Chỉ ở bên nhau một năm rưỡi, ta lại qua lại với Thanh Nhã suốt một năm.

Xem bọn tôi như khỉ mà à?!

Tôi nuốt cơn giận vào lòng, tiếp tục hỏi: “Anh ta có khác ngoài không?”

Thanh Nhã lườm tôi: “Cô bậy gì thế?!”

Tôi đã rõ mọi chuyện, không hỏi thêm nữa, ung dung ngậm một ngụm rượu vang.

Bên kia, Giang Chỉ định rời đi, không chịu nổi sự năn nỉ của Thanh Nhã, vẫn ở lại.

MC vừa hô bắt đầu trò chơi.

Tôi thẳng thừng phun rượu vào mặt Giang Chỉ.

Giang Chỉ sững sờ.

Tôi : “A, xin lỗi xin lỗi”

Tôi xoay người cầm lấy ly rượu vang, tạt thẳng lên mặt ta.

Rượu đỏ từ mái tóc Giang Chỉ chảy xuống, ta lùi lại, trông vô cùng thảm .

Cả khán phòng ồ lên.

Tôi bình thản tiếp: ” Xin lỗi mọi người, đã để mọi người chê rồi. Thực ra trai tôi chưa ch,e,t, ta đang đứng ngay bên cạnh tôi. Hôm nay là ngày 520 nhau, ta bảo tôi rằng giáo sư giữ lại thí nghiệm nên không thể đi chơi cùng tôi, ai ngờ xoay lưng một cái, đã dẫn bé này đi ăn tối.”

“Đúng là có duyên ngàn dặm vẫn gặp nhau.”

Cả khán phòng im lặng.

Không ai ngờ đi ăn tối cũng có thể chứng kiến một cú “lật mặt” thế này.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Những nam thanh nữ tú đang thì thầm chuyện đều quay ánh mắt về phía sân khấu.

Thậm chí MC cũng sững sờ, có lẽ không ngờ tiết mục này lại đạt “rating” cao thế.

Giữa bầu không khí yên lặng, vang lên một tiếng nhẹ.

Không biết phát ra từ góc nào của quán, dường như thấy huống này rất thú vị.

Trên sân khấu, trước ánh mắt thương hoặc thích thú của mọi người, tôi thở dài một hơi nặng nề.

“Trước khi ra khỏi nhà, tôi còn thầm trách giáo sư của ta vô . Nhưng giờ tôi nghĩ, nếu giáo sư của ta thật sự vô thì tốt biết mấy. Ít ra, tôi sẽ không phát hiện ra người đàn ông tôi thật lòng lại lén lút ngoại sau lưng tôi.”

Giang Chỉ lau rượu trên mặt, cúi đầu muốn rời khỏi sân khấu.

Này, Dương Ngọc Hoàn đã chắn ngay lối đi.

Bên cạnh, Thanh Nhã kéo tay ta, nức nở: “Giang Chỉ, gì đi chứ!”

Tôi thở dài: “Anh ta có gì để chứ? Bao nhiêu ngày thứ bảy, bao nhiêu dịp nghỉ lễ, ta với tôi rằng giáo sư giữ ta ở lại thí nghiệm, thật ra là đi tìm đúng không? Khoảng thời gian ta bên tôi, chắc cũng bảo rằng giáo sư giao việc, ta không thể ở bên ?”

Thanh Nhã khóc nấc: “Không, em không tin… chắc chắn là tăng ca thật mà… Giang Chỉ! Anh gì đi chứ!”

Giang Chỉ hất mạnh tay ra, xô Dương Ngọc Hoàn một cái.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Anh ta định bước xuống sân khấu.

Nhưng lúc này, một người ngồi ở dãy ghế không xa đột nhiên đứng dậy.

“Nhóm nghiên cứu của tôi việc giờ hành chính, chưa bao giờ tăng ca, ngày lễ đều nghỉ ,Giang Chỉ, tôi không sai chứ?”

Bước chân Giang Chỉ khựng lại.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu.

Người đó vóc dáng cao ráo, mặc sơ mi lụa màu xám bạc, vẻ mặt ung dung cao quý.

Ánh đèn chiếu lên gương mặt ta, mày kiếm mắt sâu, ngũ quan góc cạnh, khoé môi mang ý , ánh lên vẻ châm biếm không thể xem thường của bậc bề trên.

Chính là giáo sư của Giang Chỉ —— Phí Chi Việt!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...