Trò Chơi Tình Nhân [...] – Chương 2

3

Lời dối của Giang Chỉ bị chính người trong cuộc vạch trần, MC hào hứng hóng drama.

Tôi cầm lấy micro từ tay ta, dõng dạc : “Chào giáo sư Phí, em là cũ của Giang Chỉ, Mạnh Tư Tư, cảm ơn thầy đã giải oan cho em.”

Phí Chi Việt khẽ nhướng mày, giọng trầm ấm: “Không cần cảm ơn, tôi chỉ ghét người ta dối, nhất là người đó lại là sinh viên của tôi.”

Dương Ngọc Hoàn lập tức hét lớn: “Giáo sư Phí, hôm nay hình tượng của thầy thật vĩ đại! Em thầy!”

Cô ấy quay sang người phụ nữ bên cạnh Phí Chi Việt, híp mắt: “Xin lỗi chị dâu nhé, em chỉ thầy một chút thôi!”

Cả khán phòng ầm lên.

Phí Chi Việt dường như có gì đó, bị tiếng át mất.

Thực ra tôi biết Dương Ngọc Hoàn thật.

Trong nhóm “Ba độc thân xinh đẹp”, buổi tối chúng tôi thường bàn tán về những soái ca trong trường.

Phí Chi Việt cũng là đối tượng nhắc đến.

Nào là “thiên tài trở về”, nào là “cậu ấm nhà giàu dấn thân nghiên cứu”, nào là “soái ca đỉnh cao tuyệt thế”…

Các thể loại danh hiệu nghe mà hoa cả mắt, tôi còn chẳng dám nghe tiếp.

Giữa tiếng vang khắp khán phòng, “soái ca đỉnh cao tuyệt thế” Phí Chi Việt ung dung ngồi xuống.

Chỉ có Giang Chỉ đứng đơ như tượng, không đậy nổi.

Phải rất lâu sau, ta mới hoàn hồn, cúi đầu, chạy nhanh như bay dưới ánh đèn flash của các “thánh hóng hớt” đang livestream.

Bên kia, tên Thanh Nhã bị ta bỏ lại, đôi mắt đỏ hoe, khóc một mình.

Tôi có chút không đành lòng, vỗ nhẹ vai ấy.

“Tôi còn chưa khóc, khóc cái gì chứ?”

Thanh Nhã lau nước mắt: “Anh ấy là mối đầu của tôi… Sao lại có thêm khác chứ, hu hu hu…”

Dương Ngọc Hoàn dỗ dành: “Đừng khóc nữa, cái cũ không đi, cái mới sao tới, lần sau chúng ta đổi người tốt hơn.”

Thanh Nhã càng khóc thảm thiết: “Không còn đâu, đàn ông đều là đồ dối trá, hu hu hu…”

Tôi an ủi ấy: “Đừng như , một gã đàn ông ngã xuống, còn có hàng nghìn hàng vạn người đàn ông khác đứng lên. Tin tôi đi, bỏ qua một cái cống nước thối, sẽ gặp cả đại dương!”

Đúng lúc đó, MC bước tới, đưa thẻ nạp cho chúng tôi.

Tôi nhét thẻ nạp vào tay Thanh Nhã: “Nhìn xem, đại dương tới rồi này!”

Giữa không khí náo nhiệt, dường như tôi lại nghe thấy một tiếng nhẹ.

Tôi vô thức nghiêng đầu sang, bắt gặp ánh mắt Phí Chi Việt từ dãy ghế phía xa, khóe môi ấy còn vương ý nhàn nhạt.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, ấy giơ ly rượu về phía tôi.

Dáng vẻ tao nhã ấy khiến tim tôi run lên.

Tôi vội vàng cầm ly rượu bên cạnh, nâng lên đáp lại, uống cạn sạch.

Đa tạ giáo sư đã đâm dao vào tim Giang Chỉ, tiểu nữ xin kính trước một ly!

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các ~

4

Sau ngày 520, tôi định xoá WeChat của Giang Chỉ.

Nhưng nghĩ lại, ta còn chưa xin lỗi tôi, cớ gì tôi phải xoá chứ?!

Thế là tôi nhắn cho ta: [Mau xin lỗi tôi!]

Không ngờ, chưa kịp chờ ta xin lỗi, tôi lại nhận một trận mắng mỏ thậm tệ từ mẹ ta.

Số lạ gọi tới, tôi cứ tưởng shipper giao đồ nên bật loa ngoài rồi nghe máy.

Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng mắng chửi dữ dội:

“Mạnh Tư Tư, giở trò gì ? Cô đối xử với con trai tôi như thế à? Cô dựa vào đâu mà dám tạt rượu vào nó?! Cô có quyền gì mà đăng video đó lên mạng? Mau xoá ngay cho tôi!”

Cái gì ? Video gì cơ?

Bên cạnh, Dương Ngọc Hoàn nhanh chóng đưa giao diện Douyin cho tôi xem

Trong video, tôi đang hùng hồn kể tội Giang Chỉ, nguyền rủa đồ đàn ông ngoại chết không toàn thây, sau đó hắt thẳng ly rượu vào người ta.

Video còn ghi lại giọng người quay lẩm bẩm: “Tuyệt vời, cặn bã đáng chết!”

Tôi kỹ, video này đã có hơn 500.000 lượt thích.

Phần bình luận sôi nổi vô cùng:

[Chị dũng cảm lắm!]

[Các chị em xem đây, đừng não đương nữa!]

[Đề nghị sau này ai bắt gặp ngoại , học tập ấy, không “Vương Bảo Xuyến”, mọi người đều có trách nhiệm.]

Tôi phì , theo phản xạ bấm like cho mấy bình luận khen tôi.

Bên kia, mẹ Giang Chỉ vẫn đang gào thét: “Mạnh Tư Tư, mà đối xử với con tôi như thế à? Cô bôi nhọ nó như sao? Mau xoá video ngay! Giáo sư của nó đã mắng nó rồi đấy!”

Phí Chi Việt mắng Giang Chỉ?

Tôi thoáng sững người.

Bà ta tiếp tục quát: “Tôi đã rồi, lúc hai đứa bắt đầu nhau, tôi đã không đồng ý. Con như quá thẳng thắn, quá mạnh mẽ, giờ thì hay rồi, cho giáo sư nó cũng biết chuyện này, tiền đồ của nó tiêu tùng rồi. Mau xoá video đi!”

Tôi bình tĩnh đáp: “Thứ nhất, video không phải tôi quay, bà tìm nhầm người rồi; thứ hai, tôi toàn sự thật, nào có bôi nhọ? Thứ ba, thay vì chất vấn tôi, sao bà không hỏi con trai bà vì sao bắt cá hai tay? Hỏi xem giáo sư nó vì sao phải mắng nó?”

Tôi định cúp máy, bà ta đã vội vàng tiếp:

“Tôi hỏi nó rồi! Là do tính không tốt, không đủ dịu dàng nên nó mới thế! Con thì phải dịu dàng, phải nữ tính, đằng này suốt ngày chạy đông chạy tây, tính cách lại thẳng như ruột ngựa, chẳng giống con chút nào! Nếu dịu dàng, thùy mị hơn thì đã không xảy ra chuyện này rồi! Nói cho cùng, tất cả là lỗi của !”

Tôi chết lặng.

Cái quái gì ?

Con trai bà sai, lại đổ lỗi lên đầu tôi?

Dù bà ta là bậc trưởng bối, tôi thật sự không nhịn nổi nữa: “Tính cách thẳng thắn thì sao chứ? Ai quy định con chỉ có một kiểu tính cách? Tôi thấy tính tôi rất tốt! Mẹ con bà không biết trân trọng là do mắt thẩm mỹ của hai người quá thấp, đề nghị về học thêm đi, tạm biệt!”

Tôi dứt khoát cúp máy, chặn số của bà ta.

Dương Ngọc Hoàn tôi đầy cảm thông: “Tư Tư, tay cậu run lên rồi kìa.”

Tôi : “Đúng , vì nể bà ta là bậc trưởng bối nên tôi chỉ mắng có 10% công lực thôi, giận quá đi mất.”

Dương Ngọc Hoàn khoác vai tôi, hai đứa “hahaha” suốt năm phút, rồi ấy bò lên giường ngủ.

Đêm đã khuya, đèn trong ký túc xá tắt ngấm.

Cuối cùng tôi không cần phải giả vờ mạnh mẽ nữa, lặng lẽ vùi mặt vào cánh tay.

Có gì đó lặng lẽ trượt khỏi khoé mắt tôi, chắc chắn không phải nước mắt đâu.

Tôi sẽ không vì mối một năm rưỡi này mà buồn.

Cũng sẽ không vì bị chê tính cách không dịu dàng mà tổn thương.

Tôi sẽ không… sẽ không đâu.

5

Hôm sau, tôi tìm đến họ trong công ty du lịch, nhờ ấy đặt cho mình một chuyến du lịch ngắn ngày.

“Đi đâu cũng , đi với ai cũng không quan trọng. Càng nhanh càng tốt, em chỉ muốn đi chơi thật sảng khoái thôi.”

Anh họ tôi vỗ ngực đảm bảo: “Cứ giao cho , đảm bảo em sẽ chơi vui vẻ quên sầu!”

Tôi kéo vali đến bến xe, vừa thấy đoàn du lịch, tôi chết lặng

Toàn là các ông bà lớn tuổi!

Hóa ra, họ tôi chính là hướng dẫn viên của đoàn này, ấy ghé sát tai tôi thì thầm: “Đừng coi thường đoàn du lịch hoàng hôn này nhé, toàn là giáo sư cao cấp đã nghỉ hưu, sau này đều là quý nhân trên con đường học thuật của em đấy.”

Nhìn vẻ mặt đắc ý của ấy, tôi miễn cưỡng giơ ngón cái tỏ vẻ khen ngợi.

Anh họ ơi, thật không hiểu em chút nào. Em đâu có định nên sự nghiệp trong giới học thuật chứ!

Nhưng thôi, tới rồi thì cứ tận hưởng đi, toàn là các ông bà lớn tuổi cũng chẳng sao, ví dụ như

Vừa lên xe, các ông bà đã bắt đầu “tiếp tế” cho tôi, kẻ “nghèo khổ không mang đồ ăn vặt” này.

“Tư Tư à, ăn chân vịt đi con!”

“Tư Tư, ăn quả tỳ bà này, nhà trồng đó, ngọt lắm!”

“Tư Tư, uống canh sen không? Chú sáng nay dậy sớm nấu đó!”

Để đền đáp tấm lòng của các ông bà, tới điểm tham quan tôi hăng hái giúp họ chụp ảnh.

“Cô ơi, giơ khăn lụa cao chút nữa, đúng rồi, đúng cảm giác phi thiên Đôn Hoàng, như tiên nữ đó!”

“Chú à, kéo áo da lên một chút, ối chà, đẹp trai quá, Châu Nhuận Phát cũng không bằng đâu!”

“Nào nào nào, chúng ta chụp ảnh tập thể nhé, tôi đếm ba hai một, đừng chớp mắt nha! Ba hai một ”

Các tít mắt khi những bức ảnh chân dung mà tôi chụp.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các ~

Các thì nhao nhao đòi chụp thêm kiểu giơ cần câu nữa.

Ừm… thật ra tôi cũng không hiểu sao các lại mang theo cần câu đi du lịch nữa.

Anh họ tôi len lén giơ ngón cái: “Cô em này đấy, giúp xách túi, kéo vali, dẫn các ông bà đi ăn đi chơi, tinh thần phục vụ trên cả tuyệt vời.”

Tôi hơi ngượng ngùng: “Đây chẳng phải là tôn trọng người già, thương trẻ nhỏ sao.”

Buổi tối, sau khi no nê chén chén , mọi người ngồi tán gẫu.

Cô A hỏi: “Tư Tư à, xinh đẹp thế này, có trai chưa?”

Tôi ngập ngừng một lát rồi : “Có thì có rồi, ta cùng lúc quen hai người, bị tôi bắt quả tang, mới chia tay hôm kia.”

Các liếc nhau.

“Chậc, thằng đó không có phúc!”

“Đúng , đàn ông nhân phẩm kém như thế, con tốt không vào nhà vô phúc.”

Các ríu rít an ủi tôi, tôi gật gật đầu, chợt tò mò hỏi:

“Cô ơi, theo góc của bậc phụ huynh, tính cách của con như có phải không đủ dịu dàng không?”

Cô B nhạy cảm, hỏi lại tôi: “Sao tự nhiên con lại hỏi thế?”

Tôi do dự một chút, cảm thấy không cần giấu giếm với các , liền thật: “Mẹ trai cũ mắng con, là do con không dịu dàng, tính cách quá thẳng thắn nên trai con mới ngoại .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...