Cô A đập bàn: “Nói bậy! Đã năm 2023 rồi, bà ta tưởng còn thời phong kiến chắc? Từ trước tới nay chúng tôi dạy học trò nữ rằng, không tự giam mình trong khuôn khổ dịu dàng, hiền thục, mà phải dũng cảm, theo đuổi, bộc lộ năng lượng. Bà ta thì ngược lại, đúng là cổ hủ!”
Cô B cũng gật đầu đồng : “Tư Tư, đừng bận tâm. Tính cách của con rất tốt, chúng ta đều thích con thẳng thắn, cởi mở như . Đừng vì lời đánh giá của một người mẹ nuôi con hư mà nghi ngờ chính mình.”
Cô vỗ nhẹ vai tôi, sự ấm áp ấy dường như lan tận vào tim tôi.
Ngày cuối của chuyến đi, một bị móc mất điện thoại.
Tôi đuổi theo tên trộm suốt ba con phố, cuối cùng nhờ sự vây bắt của những người dân chính nghĩa xung quanh, tôi lấy lại điện thoại.
Khi mang điện thoại trở về quảng trường, ấy đã khóc, ôm chặt tôi không buông.
“Tư Tư ơi, vừa rồi sợ lắm, điện thoại thì không sao, nếu con xảy ra chuyện, không biết phải sao đâu.”
Tôi vội vàng trấn an: “Không sao đâu , bây giờ là xã hội pháp trị rồi, không có chuyện gì đâu ạ.”
Cô ấy vẫn đầy cảm kích: “Trong điện thoại này, có video và ảnh của với ông nội con. Ông ấy mất rồi, nếu mất điện thoại, cũng không còn cách nào thấy ông nữa. Cảm ơn con, Tư Tư, con thích quà gì, với nhé ——”
Cô A và B liếc nhau, đồng thanh : “Ê, Hứa, giới thiệu đối tượng cho Tư Tư đi!”
6
Tôi cứ tưởng Hứa chỉ .
Không ngờ, khoảng một tháng sau khi chuyến đi kết thúc, ấy thật sự gọi điện cho tôi.
Lấy danh nghĩa cảm ơn tôi, ấy hẹn tôi và con trai cùng ăn cơm, hoàn toàn không để cho tôi cơ hội từ chối.
Nghĩ tới chuyện “ Hứa xinh đẹp thế này, con trai chắc cũng không tệ đâu”, tôi vui vẻ nhận lời.
Đến nhà hàng, tôi sững người.
Trong phòng bao, người đàn ông kia ăn mặc giản dị, tay áo sơ mi xắn gọn gàng để lộ cánh tay rắn chắc đầy sức sống.
Đáng lẽ một người trông đầy mạnh mẽ thế này, lại đeo kính gọng bạc, nét mặt lạnh nhạt, vô kìm nén hết sự phóng khoáng toát ra từ thân hình.
Đâu chỉ là “không tệ”, so với Hứa, đúng là xanh còn hơn cả xanh!
Phí Chi Việt.
Anh ta tôi đứng đờ người ở cửa, Hứa lập tức vẫy tay: “Tư Tư, ngồi bên này!”
Phí Chi Việt cũng ngẩng đầu tôi, khẽ gật nhẹ coi như chào hỏi.
Tôi lúng túng ngồi xuống bên cạnh ta, không dám chớp mắt: “Chào giáo sư Phí, thật là trùng hợp quá.”
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Anh ta còn chưa gì, Hứa đã tươi như hoa: “A Đại lớn như , không ngờ hai đứa còn quen nhau!”
Tôi vội vàng nịnh nọt: “Giáo sư Phí là tài năng trẻ, cả nghiên cứu lẫn giảng dạy đều giỏi, vừa đẹp trai vừa có khí chất, nổi tiếng trong giới sinh viên bọn con lắm.”
Anh ta bỗng lên tiếng: “Em từng chọn lớp của tôi?”
Tôi sững sờ: “À… không chọn , em từng trốn vào ngồi nghe.”
Đùa chứ, “Kim Thành Vũ của A Đại” mà mở lớp, cho dù phải ngồi ngoài hành lang tôi cũng tranh nghe bằng !
Lúc chọn môn, lớp học của Phí Chi Việt vừa mở là hết chỗ.
May mà cùng phòng của tôi đều là nữ cường nhân, cứng rắn chen chúc trong lớp đông nghẹt, để tôi ngồi trên bậc thang nghe hết buổi học.
Thật ra, tôi đã quên sạch kiến thức thầy giảng hôm đó.
Điều duy nhất còn đọng lại trong đầu là lúc Dương Ngọc Hoàn và “Tom Hiddleston là chồng tôi” cãi nhau xem góc nghiêng của Phí Chi Việt giống Kim Thành Vũ hơn hay giống Chu Nhất Long hơn.
Lúc này đây, tôi len lén Phí Chi Việt, cuối cùng đã có câu trả lời
Giống Kim Thành Vũ, chuẩn không cần chỉnh!
Phí Chi Việt không hề biết tôi đang diễn cả trăm vở kịch trong đầu, ta cụp mắt xuống, ngón tay thon dài cầm lấy ly trà, nhẹ nhàng đặt trước mặt tôi.
“Uống trà đi.” Giọng ta ngắn gọn mà trầm ấm.
Cô Hứa bên cạnh tít mắt.
“Tư Tư, uống đi, Chi Việt pha trà rất ngon, cả năm cũng chẳng uống mấy lần đâu, con nếm thử xem.”
Tôi gật đầu lia lịa.
Cô Hứa lại : “Thật ra, con giúp một việc lớn như , sớm đã định mời con ăn cơm rồi. Chỉ là Chi Việt vừa đi công tác về nên hôm nay mới có thời gian.”
Ý tứ trong lời đã quá rõ ràng, là muốn mai mối tôi và Phí Chi Việt.
Cô ấy rất vui, còn tôi thì bắt đầu cảm thấy nặng nề.
Hôm đó ở nhà hàng ngày 520, bên cạnh Phí Chi Việt có một ngồi cùng.
Cô Hứa chắc không biết chuyện này…
Nhưng Phí Chi Việt thì biết, đúng không?
Nếu ta biết, thì hành này cũng hơi không ổn rồi.
Càng nghĩ tôi càng thấy rối bời, bèn mượn cớ đi vệ sinh để tạm thời thoát khỏi mớ bòng bong này.
Bước ra khỏi phòng, tôi cờ thấy Phí Chi Việt đang đứng ngoài hành lang gọi điện thoại.
“Theo đúng quy định phòng thí nghiệm mà xử lý, vi phạm nội quy thì chịu , cần tôi phải dạy sao?”
Ngừng một lát, ta lại dặn dò: “Trước 8 giờ tối nay gửi bản thông báo xử vào nhóm lớn, nêu rõ nguyên nhân hậu quả để người khác lấy đó gương.”
Giọng điệu thản nhiên, lời lại vô cùng nghiêm khắc.
Tôi chần chừ không dám đi tới.
Anh ta phát hiện ra bóng tôi in trên tường, ngẩng đầu sang, : “Tôi còn có việc, cúp máy nhé.”
Cuộc gọi kết thúc.
Tôi cắn răng, gượng gạo bước tới: “Chào giáo sư Phí.”
Phí Chi Việt “ừ” một tiếng, ánh mắt thoáng nét tìm tòi: “Em sợ tôi sao?”
Có lẽ vì trời quá nóng, ta đã cởi hai chiếc cúc trên cổ áo, vẻ lạnh nhạt cấm dục bỗng chốc biến thành phong thái phóng khoáng khó tả.
Ánh đèn dịu nhẹ từ trên cao chiếu xuống, tôn lên từng đường nét từ sống mũi, cằm cho tới xương quai xanh của ta, vô cùng rõ ràng và sắc nét.
Tôi ép mình dời mắt khỏi xương quai xanh của ta, lí nhí : “Không phải sợ, chỉ là hơi tò mò…”
Anh ta thẳng thắn: “Nói.”
“Thầy biết Hứa muốn mai mối em với thầy không?”
Anh ta khẽ nhướng mày: “Biết.”
Vậy mà thầy vẫn tới à?!
Tôi bỗng thấy hơi giận, giọng cũng lớn hơn: “Nhưng thầy có rồi, thầy không thấy là không công bằng với ấy sao?”
Phí Chi Việt ngạc nhiên tôi, ánh mắt nghiêm túc hơn một chút: “Ai với em tôi có ?”
“Ngày 520, ở nhà hàng vườn hoa, thầy đi cùng một mà!”
Anh ta suy nghĩ một lát, chỉ vài giây sau, liền đáp: “Đó là chị họ tôi. Cô ấy bị cho leo cây nên rủ tôi đi ăn cùng.”
Ớ… ?!
Anh ta lấy điện thoại ra, bấm vài lần rồi đưa màn hình cho tôi xem.
Trên màn hình là trang cá nhân WeChat của người có biệt hiệu “Phí Tân Dao”.
Bức ảnh chụp đúng nhà hàng vườn hoa hôm 520, dòng trạng thái viết: “520 bị cho leo cây, không ngờ đi ăn cùng em họ mà lại xem một drama hay, haha.”
Đúng là chị em họ thật.
Tôi cầm điện thoại mà luống cuống không biết gì.
Phí Chi Việt đột nhiên , giọng điệu trêu chọc: “Bạn học Mạnh Tư Tư, em có vẻ rất quan tâm tôi có hay không, hửm?”
7
Hôm đó, Hứa lấy cớ phải về trước, để Phí Chi Việt đưa tôi về trường.
Đến ngã tư đèn đỏ, ta đạp phanh, chậm rãi lên tiếng.
“Tôi thấy dự án Cúp Thách Thức năm nay của nhóm em, em định mô hình tương tác giọng cho nhóm người mất con đúng không?”
Đại thần Phí lại để mắt đến dự án của những “nhân vật vô danh” như bọn em sao?
Tôi suýt nữa thì ngất vì bất ngờ!
Tôi vội vàng gật đầu: “Đúng ạ. Sau vụ mất tích của du học sinh Mỹ năm đó, em từng xem qua cuộc phỏng vấn với bố mẹ ấy, họ đau khổ vô cùng. Em nghĩ, nếu em gặp chuyện như , bố mẹ em chắc chắn sẽ rất đau lòng, rất nhớ em. Đúng lúc em có tìm hiểu về tài liệu liên quan đến mô hình tương tác giọng , nên muốn thử xây dựng kho ngữ liệu từ các đoạn ghi âm và video trên WeChat, sau đó huấn luyện mô hình một đối một, xem liệu có thể xoa dịu tâm lý của những gia đình mất con hay không.”
Ánh đèn neon trong thành phố rực rỡ biến ảo.
Nửa khuôn mặt Phí Chi Việt chìm trong ánh sáng, khiến ngũ quan ta càng thêm sâu hút.
Hồi lâu sau, ta mới : “Ý tưởng này rất tốt, xuất phát điểm cũng rất tốt.”
Tôi vội khiêm tốn: “Không không, đây là công sức của cả nhóm mà”
Chỉ nghe thấy ta : “Mạnh Tư Tư, em rất giỏi.”
Ơ? Thầy vừa khen em hả?
Đây có phải vị giáo sư nổi tiếng nghiêm khắc và đặt tiêu chuẩn cao ngất trời mà tôi quen biết không?
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Đèn xanh sáng lên, xe lăn bánh.
Phí Chi Việt tập trung về phía dòng xe phía trước, như thể không hề nhận ra sự vui mừng thầm kín của tôi.
“Đã tìm kho ngữ liệu phù hợp chưa?” Anh ta hỏi.
Tôi ngại ngùng đáp: “Chưa ạ. Giai đoạn đầu tụi em dự định dùng đoạn ghi âm của em để huấn luyện thử, sau đó sẽ liên hệ với các tổ chức từ thiện liên quan.”
Nhưng dùng giọng của em thì chắc chắn không giống với nhóm mục tiêu.
Chỉ tính số lượng file âm thanh và phạm vi hội thoại hằng ngày thôi đã khác nhau rất lớn rồi.
Chưa kể còn có giọng địa phương, thổ ngữ các kiểu.
Thực ra, nếu có thể tìm nhóm người tương đồng thì sẽ tốt hơn nhiều.
Chỉ là hiện tại mô hình vẫn chưa hoàn thiện, các tổ chức từ thiện chắc chắn sẽ không để chúng tôi tiếp với nhóm đối tượng đó.
Đột nhiên nghe thấy Phí Chi Việt : “Có thể dùng đoạn ghi âm của ông ngoại tôi.”
Tôi ngạc nhiên sang, thấy ta cụp mắt xuống, giọng khẽ trầm: “Ông tôi mất vì tai nạn, bà và mẹ tôi đến giờ vẫn chưa thể chấp nhận sự thật. Bữa cơm hôm nay, đúng là mẹ tôi muốn mai mối tôi và em, bà cũng thật lòng muốn cảm ơn em vì đã giúp bà lấy lại điện thoại.”
Bạn thấy sao?