A… Tôi nhớ ra rồi.
Cô Hứa từng , trong điện thoại có đoạn ghi âm và video giữa và ông nội tôi, đó là những kỷ niệm vô cùng quý giá.
Tôi cứ nghĩ đó chỉ là câu bâng quơ, không ngờ… lại là thật.
Màn đêm bao phủ, ánh đèn xe lấp lánh như những vì sao.
Bên ngoài xe tràn ngập tiếng ồn ào, trong xe lại yên tĩnh đến lạ.
Người giáo sư vốn cao ngạo, xa vời trên bục giảng, hay xuất hiện trên các tạp chí học thuật danh giá, giờ đang ngồi bên cạnh tôi, thản nhiên kể về nỗi nhớ người thân đã khuất.
Vẻ mặt ta vẫn điềm tĩnh như trước, tôi lại cảm nhận sự chua xót trong không khí.
Tình thân, sinh tử, cách biệt ngàn trùng, chỉ có thể gặp lại trong mộng.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi nhẹ nhàng vỗ vai ta: “Ông ngoại thầy nhất định đang dõi theo thầy trên trời, ông sẽ rất tự hào về thầy.”
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Hơi ấm từ cơ thể ta truyền đến đầu ngón tay tôi, khiến tim tôi khẽ rung .
Tôi vội vàng rụt tay về, giả vờ trấn tĩnh: “Mô hình tương tác giọng ấy, cứ giao cho em lo liệu.”
Lại một ngã tư đèn đỏ, xe dừng lại.
Phí Chi Việt không để tâm đến hành vừa rồi của tôi, quay sang, nghiêm túc vào mắt tôi: “Mạnh Tư Tư, cảm ơn em.”
Cảm ơn gì chứ, mô hình này đối với thầy mà , chẳng qua là chuyện nhỏ như con thỏ.
Thực ra, thầy đã giúp em giải quyết vấn đề kho ngữ liệu rồi còn gì.
Đêm quá tĩnh lặng.
Ánh sao vạn dặm đều hội tụ trong đôi mắt ta.
Tôi không nên lời.
Ai ngờ , giáo sư lạnh lùng cấm dục Phí Chi Việt lại có đôi mắt đẹp đến nhường này.
Khiến người ta xao xuyến.
8
Suốt quãng đường còn lại, trong xe im lặng đến lạ.
Nhưng điện thoại của tôi thì nổ tung.
Người tôi đã chặn từ lâu — Giang Chỉ — liên tục gửi cầu kết .
Nội dung cầu, câu nào cũng phi lý hơn câu nào.
[Tư Tư, có chuyện muốn bàn, nhận lời đi.]
[Em giúp với giáo sư Phí, hôm đó là hiểu lầm.]
[Em thích bị khó dễ lắm à?]
[Mạnh Tư Tư, không ngờ em lại độc ác như .]
Cái quái gì ?
Bên kia, nhóm chat “Bốn độc thân xinh đẹp” cũng nhảy thông báo liên tục, tin nhắn lên tới 99+.
Dương Ngọc Hoàn còn tag tôi.
[Giáo sư Phí đỉnh quá!]
[Người cặn bã sẽ bị trời trừng , Giang Chỉ đáng đời!]
…
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?
Tôi tranh thủ lúc Phí Chi Việt đang tập trung lái xe, nhanh chóng lướt qua 99+ tin nhắn, cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn ngành.
Hóa ra…
Hai ngày trước, Giang Chỉ thao tác sai trong phòng thí nghiệm, dẫn đến một vụ nổ nhỏ.
May mắn là vụ nổ không thương vong, thiệt tài sản cũng rất ít.
Theo quy định, sự cố này đáng lẽ phải báo cáo và xử lý nghiêm khắc.
Nhưng trong phòng thí nghiệm, mọi người đều là học.
Giang Chỉ mời mọi người ăn một bữa, tất cả đều đồng ý giữ kín chuyện này.
Dù sao thì “cũng không ra ảnh hưởng gì nghiêm trọng mà!”
Nhưng ai ngờ, Phí Chi Việt sau khi đi công tác về đã phát hiện ra chuyện này khi kiểm tra camera giám sát trong phòng thí nghiệm.
Anh ta cho rằng Giang Chỉ thao tác sai đã là sai lầm.
Việc lôi kéo đồng nghiệp, che giấu sự thật sau đó lại càng là sai chồng sai.
Cơn thịnh nộ của đại thần Phí, sấm sét kinh hoàng.
Giáo vụ lập tức soạn thảo quyết định xử , trình lên cấp trên xem xét, đồng thời gửi thông báo xử lý sự việc này vào nhóm lớn của viện.
Giang Chỉ không chỉ mất mặt, mà còn sắp nhận kỷ luật vào hồ sơ.
Đọc xong thông tin trong nhóm, tôi bỗng chốc thất thần.
Vậy nên…
Cuộc điện thoại ngắn gọn, nhẹ nhàng trong hành lang nhà hàng hôm ấy, thực ra là để nghiêm trị Giang Chỉ sao?
Trời ơi, sảng khoái quá!
Điện thoại lại rung lên, Giang Chỉ tiếp tục gửi cầu kết .
[Mạnh Tư Tư, nhau một thời gian, em đừng tuyệt như !]
Tôi tức giận đến mức bốc khói.
Chuyện này liên quan quái gì đến tôi?
Vụ nổ trong phòng thí nghiệm, rồi việc che giấu sai phạm, không phải do chính à?
Tôi dứt khoát từ chối cầu kết của ta, còn nhắn lại:
[Đầu óc có vấn đề thì nên đi chữa, càng sớm càng tốt!]
9
Có lẽ để tránh ý, Phí Chi Việt không lái xe thẳng đến ký túc xá của tôi mà dừng ở bãi đỗ xe tầng hầm, rồi đi bộ cùng tôi lên trên.
Sắp tới nơi rồi, tôi vội vàng : “Giáo sư, thầy cứ về trước đi ạ, ở đây rất an toàn mà, hehe.”
Mau về đi, mau về đi, nếu thầy thật sự đưa tôi tới tận ký túc xá, ngày mai tôi sẽ lên trang nhất diễn đàn trường, bị cả đám con trong trường xử lý mất thôi!
Có lẽ tôi viết hết tâm tư lên mặt rồi, ánh mắt Phí Chi Việt thoáng vẻ bất đắc dĩ.
“Được rồi, em vào đi, tôi sẽ đứng đây em lên lầu.”
Tôi cúi đầu cảm ơn, quay người chạy mất.
Nhưng vẫn không nhịn mà ngoái đầu ta.
Dưới ánh đèn đường, bóng dáng ta cao lớn vững chãi.
Khoảng cách hơi xa, tôi không rõ biểu cảm trên khuôn mặt ta, hình như… ta đang .
Aaaaa! Mạnh Tư Tư! Đừng có mê trai nữa!
Tôi quay phắt đầu lại, tự kiểm điểm bản thân, không ngờ lại đâm sầm vào một người.
Giang Chỉ.
Hắn đứng chờ dưới ký túc xá, vẻ mặt âm u.
“Mạnh Tư Tư, em đi đâu thế?”
Nụ trên môi tôi tắt ngấm, lạnh lùng đáp: “Liên quan gì tới ? Chúng ta chia tay rồi.”
Hắn lập tức kích : “Ai chia tay? Anh từng à? Em từng à? Không ai thì sao tính là chia tay ?”
Tôi hắn với vẻ không thể tin nổi: “Anh bị sao ? Chưa bị hắt đủ rượu à? Còn muốn chia tay thế nào nữa? Hay là để tôi đăng báo, phát loa phát thanh, công khai chuyện cắm sừng tôi?”
Giang Chỉ lập tức cứng họng.
Có lẽ nhớ lại chuyện bị tôi bẽ mặt hôm đó, giọng điệu hắn mềm mỏng hơn chút.
“Được rồi, đừng chuyện đó nữa. Anh chỉ muốn hỏi em, có phải em gì đó với giáo sư Phí không? Em giúp với thầy ấy rằng hôm đó chỉ là hiểu lầm không? Thầy ấy bây giờ không vừa mắt.”
Mặc dù tôi chẳng gì, hắn nhắc tới Phí Chi Việt khiến tôi hơi chột dạ.
Nhưng rất nhanh, tôi lấy lại lý trí.
“Nói gì chứ? Anh là tiểu nhân thì nghĩ ai cũng như mình à? Chính phạm sai lầm, còn kéo người khác che giấu, thí nghiệm thì chẳng ra gì, chỉ cái thủ đoạn vụng về, sao không tự lại mình đi?!”
Vừa dứt lời, mặt Giang Chỉ đỏ bừng bừng.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, lao tới bóp cổ tôi: “Cô im miệng!”
Mẹ kiếp, đây là chỗ đông người, Giang Chỉ, điên rồi sao?!
Tôi học qua võ tự vệ, định tung một cú đá.
Nhưng còn có người nhanh hơn tôi, thẳng một cú trời giáng vào mặt Giang Chỉ.
“Bốp ——”
Tiếng nắm va vào xương thịt vang lên giòn giã.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu: “Giáo sư Phí?!”
Tay áo sơ mi của Phí Chi Việt xắn lên, lộ ra đường nét cánh tay săn chắc, cổ áo hơi xộc xệch do hành mạnh mẽ.
Anh ta đứng dưới ánh đèn, chắn trước tôi, cao hơn Giang Chỉ nửa cái đầu, ánh mắt lạnh băng, như thể đang rác rưởi.
10
“Trời ơi! Thầy không sao chứ?” Tôi hốt hoảng.
Giang Chỉ xoa xoa gò má, chậm rãi ngẩng đầu: “Tôi không sao…”
Tôi cầm tay Phí Chi Việt, xót xa đến mức không nên lời: “Giáo sư, tay thầy có đau không ạ?”
Đây là đôi tay phát hành tạp chí học thuật hàng đầu! Là bàn tay thần thánh! Sao có thể dùng để đánh loại người như Giang Chỉ chứ?!
Phí Chi Việt rút tay về, thản nhiên : “Không đau.”
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Bên kia, mặt Giang Chỉ sưng đỏ, ánh mắt đầy thù hận: “Giáo sư… Phí, thầy thừa nhận đi, thầy đối xử với tôi như , chẳng phải vì thầy thích ta sao?”
Ánh mắt Phí Chi Việt lạnh lùng, giọng điệu thản nhiên: “Nếu cậu còn thêm một câu như , tôi hoàn toàn có thể cho cậu thêm một cú nữa.”
Quản lý ký túc xá nghe tiếng , đang định chạy ra.
Xung quanh, lác đác vài người đi đường đã giơ điện thoại lên, chuẩn bị quay video.
Phí Chi Việt như không thấy, lạnh nhạt : “Thao tác sai dẫn đến nổ thí nghiệm, đây là lỗi đầu tiên của cậu; sự việc xảy ra còn cố mua chuộc học để che giấu, đây là lỗi thứ hai; không biết ăn năn hối cải lại còn đổ lỗi cho thầy, đây là lỗi thứ ba.”
Giọng ta không lớn, từng chữ đều như tảng đá ngàn cân.
Giang Chỉ không dám ngẩng đầu.
Không biết bao lâu sau, gió đêm thổi qua kẽ lá, mang theo hơi lạnh.
Phí Chi Việt hơi cau mày, đưa ra kết luận cuối cùng: “Giang Chỉ, cậu rất giỏi che giấu bản chất của mình, luôn tạo ấn tượng ban đầu hoàn mỹ. Nhưng suốt hai năm qua cậu chỉ mải mê trau chuốt vẻ ngoài, chưa từng suy nghĩ xem mình thực sự muốn theo đuổi điều gì. Là sinh viên của tôi, cậu phải học cách người chân chính; nếu không , tôi hoàn toàn có thể không cần cậu nữa.”
Nghe thì có vẻ trách móc.
Nhưng thực ra là lời nhắc nhở đầy chân thành.
Tôi không biết Giang Chỉ có hiểu ra không.
Hắn cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, hắn cúi người, giấu đi biểu cảm trên mặt, dáng vẻ khiêm tốn và lễ độ: “Cảm ơn giáo sư đã chỉ dạy, em biết sai rồi, xin thầy cho em thêm cơ hội.”
Phí Chi Việt mím môi, giọng điệu nhạt nhẽo: “Cậu còn nợ Mạnh Tư Tư một lời xin lỗi. Động tay chân với học nữ, cậu không thấy mình quá đáng sao?”
Giang Chỉ cắn chặt môi, cúi người về phía tôi: “Xin lỗi, học Mạnh Tư Tư.”
Hắn bỏ đi, điện thoại tôi liên tục nhận tin nhắn.
[Xin lỗi, học Mạnh Tư Tư.]
[Lâu rồi, tôi nghĩ, tôi thật lòng từng thích em. Nhưng sau đó, sự mạnh mẽ của em khiến tôi ngột ngạt.]
[Giống như hôm 520, em có thể chọn cách giải quyết nhẹ nhàng hơn, em lại khiến tất cả mọi người khó xử.]
[Hoặc như hôm nay, em có thể giúp tôi vài câu, em cứ nhất quyết muốn hạ nhục tôi.]
[Em giống như một tấm sắt, quá cứng, quá lạnh, tôi không thể em nữa. Nhưng tôi đoán, cũng chẳng ai nổi kiểu con như em đâu.]
[Tôi hối hận vì đã từng ở bên em, thật sự đấy.]
Bạn thấy sao?