Trò Chơi Tình Nhân [...] – Chương 5

Mối đầu ngọt ngào, mang theo tất cả những kỳ vọng của tôi về , chàng trai từng thề thốt rằng rất rất tôi…

Giờ đây, hắn ta lại dùng từng câu từng chữ để đâm thẳng vào tim tôi.

Tôi lạnh lùng kéo số lạ ấy vào danh sách đen.

Nhưng ánh đèn đường vốn rực rỡ, sao bỗng chốc lại mờ nhạt đến ?

Phí Chi Việt vẫn đứng trước mặt tôi, tôi gắng gượng nuốt nước mắt vào lòng, cúi đầu cảm ơn .

“Giáo sư Phí, cảm ơn thầy, khuya rồi, thầy nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

Tiếng quản lý ký túc xá vang to bên tai, đang giải tán đám đông hiếu kỳ.

Người đứng trước mặt tôi vẫn chưa rời đi.

Mau đi đi, Phí Chi Việt.

Nếu thầy còn không đi, nước mắt tôi sẽ không kiềm nữa mất.

Gió lướt qua kẽ lá, tôi nghe thấy một tiếng thở dài khẽ khàng.

“Em luôn mạnh mẽ như sao?” Anh ta khẽ hỏi.

Một chiếc khăn giấy chìa ra trước mặt tôi.

Giây phút tôi cố gắng kìm nén nước mắt, cuối cùng cũng thất bại.

Tôi lấy khăn che mặt, lí nhí xin lỗi: “Xin lỗi, em không định khóc đâu, em…”

Giang Chỉ toàn lời vô nghĩa.

Tôi không nên để tâm.

Tôi nên mắng hắn, rồi quay người tiếp tục nghiên cứu của mình.

Nhưng tại sao… những ấm ức tích tụ bấy lâu lại không chịu lùi bước.

Tôi thật sự tệ như hắn sao?

Con nhất định phải dịu dàng sao?

Phản kích một kẻ từng tổn thương mình là sai sao?

Có lẽ các nữ sinh tan học về ký túc xá, vừa đi ngang qua vừa xì xào bàn tán.

Ánh mắt tò mò chạm tới tôi từng chút một.

Và rồi, cổ tay tôi bị nắm chặt.

Phí Chi Việt kéo tôi đi, sải bước về phía trước.

Vượt qua ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, vượt qua sự ác ý từ những dòng tin nhắn kia, vượt qua bóng cây đan xen chập chờn ——

Bàn tay ta, ấm áp và vững chãi.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

11

Từ sân thượng ra xa, muôn ngàn ánh đèn neon thu nhỏ lại thành những chấm sáng li ti.

Trên cây cầu vượt không xa, dòng xe tấp nập ngược xuôi, kéo dài thành vệt sáng đỏ trắng, gào thét lao vào màn đêm vô tận.

Tôi dùng nốt tờ khăn giấy cuối cùng, cuối cùng cũng ngăn nước mắt.

Phí Chi Việt vẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi, không hỏi tôi vì sao khóc, cũng không hỏi tin nhắn kia viết gì.

Rất lâu sau, ta mới nhẹ nhàng lên tiếng.

“Anh cứ tưởng mình sẽ không bao giờ trở lại đây nữa.”

Tôi sững sờ: “Hả?”

Anh ta nghiêng mặt tôi, gương mặt ánh trăng nhàn nhạt khắc họa rõ từng đường nét hoàn mỹ.

“Khi còn học đại học, còn nhỏ quá, lại bị truyền thông tâng bốc quá mức, bè rủ nhau ăn chơi chẳng bao giờ gọi . Lâu dần, bị gạt ra khỏi vòng bè. Khi buồn bã, thường lên sân thượng này hóng gió.

“Về sau, có lần một cùng lớp muốn chép bài tập của , không cho, cậu ta liền cãi nhau với . Anh vẫn nhớ cậu ta gì lúc đó.

“Cậu ta bảo: ‘Phí Chi Việt, đừng tưởng mình có chút tài năng mà vênh váo, coi trời bằng vung. Thực ra cậu chẳng là gì cả, cũng không xứng đáng với những gì mình có.'”

Nỗi buồn trong lòng tôi vơi đi, thay vào đó là cảm giác đồng cảm vô thức.

“Khốn thật, sao hắn ta có thể chứ? Không biết tôn trọng người lớn tuổi à? Nếu em là cùng lớp với , chắc chắn em sẽ bảo vệ , với .”

Phí Chi Việt bật , “Ừm,” một tiếng: “Anh tin, nếu em là cùng lớp, chắc chắn sẽ là một người tốt.”

Rõ ràng ta đang chuyện nghiêm túc, mà không hiểu sao tôi lại thấy có chút ngượng ngùng.

Đặc biệt là đôi mắt đẹp đẽ kia, khi lên, ánh sáng trong mắt dường như còn lung linh hơn cả ánh sao.

Tôi vội nghiêng đầu né tránh ánh mắt ấy, lí nhí : “Nhưng đã vượt qua rồi, không chỉ đứng đầu trong học thuật ở độ tuổi của mình, mà còn mọi người mến trong cuộc sống.”

Cùng một nơi, cùng một khung cảnh.

Đã từng có một thiếu niên thiên tài mười lăm tuổi, trải qua sự ác ý và thờ ơ vô cớ, không nơi tâm sự, cũng không ai thấu hiểu.

Cậu thiếu niên ấy lặng lẽ bước lên sân thượng, ngẩng đầu ánh sao xa xăm giữa đêm đen mênh mông.

Trí tuệ vượt xa người thường, cậu thiếu niên ấy không đủ trải nghiệm sống để hiểu rằng, những ác ý ấy không phải vì cậu sai điều gì, mà đơn giản chỉ vì người khác ghen tỵ mà thôi.

Nghĩ đến đây, tôi lại không kìm thở dài.

“Giáo sư Phí, hồi nhỏ thật đáng thương.”

Anh ta thản nhiên gật đầu: “Ừ, bây giờ thấy em còn đáng thương hơn.”

Tôi trừng mắt, hung dữ : “Anh bậy!”

Phí Chi Việt không gì, chỉ , giơ tay lên, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt dưới mắt tôi.

Giống như có dòng điện nhẹ nhàng lan tỏa, ngứa ngáy, tê tê, lan thẳng đến tận tim.

Tôi ngẩn ra.

Phí Chi Việt mím môi, lặng lẽ thu tay về, ánh mắt lại dõi về phía xa, nơi dòng xe cộ tấp nập.

“Mạnh Tư Tư, em kiên cường hơn nhiều.

“Tuổi trẻ, từng bị mắng mỏ và sỉ nhục ngay trước mặt, không biết phải đáp trả thế nào. Hôm đó ở nhà hàng, vốn không định đứng ra bênh vực em.

“Nhưng nghĩ, phải có ai đó cho em biết —— Sự dũng cảm của em xứng đáng ngợi khen.”

Hôm đó ở nhà hàng…

Tôi phát hiện Giang Chỉ bắt cá hai tay, tức giận xông lên sân khấu, chửi mắng hắn một trận, còn tạt thẳng ly rượu lên người hắn.

Giang Chỉ viện cớ rằng “giáo sư bắt thêm giờ” để thoái thác.

Phí Chi Việt vốn có thể ngồi yên xem kịch vui, lại đứng dậy, mỉm :

“Tôi không bao giờ bắt các cậu thêm giờ.”

Tôi vẫn nghĩ rằng, Phí Chi Việt là người chính trực, có nguyên tắc.

Hóa ra, trong mắt ta, đó là lần chuộc lỗi của thiếu niên mười lăm tuổi từng bị tổn thương sao?

Tôi ngẩng đầu .

Bầu trời đầy sao trước mắt dần dần nhòe đi, trượt dài theo khóe mắt tôi.

“Giáo sư Phí, cảm ơn đã với em rằng… sự dũng cảm của em xứng đáng ngợi khen.”

Tôi cố gắng mỉm , giọng vẫn nghẹn ngào:

“Trước khi nghe những lời này, em đã bị chê trách rất nhiều, rằng em không đủ dịu dàng, không đủ mềm mại.

Em biết em ổn, biết không…

Đôi khi, con người ta cần một chút lực để kiên định tin vào chính mình.”

Thế giới rộng lớn như đại dương bao .

Con người chẳng qua chỉ là con thuyền nhỏ trôi nổi trên biển.

Giữa màn đêm, ánh sáng từ những con thuyền giao nhau chính là tín hiệu với đối phương: ‘Tôi vẫn ở đây.’

Cũng là ngọn đèn chỉ đường, với họ rằng: ‘Bạn không đơn độc.’

Con người rất mong manh.

Sau khi bị tổn thương bởi những cảm chân thành, người ta sẽ tan nát cõi lòng.

Con người cũng rất kiên cường.

Chỉ cần một chút ấm áp, họ có thể tiếp tục tiến bước.

Gió trên sân thượng vẫn thổi, đêm đen bao như thể muốn nuốt chửng tất cả.

Nhưng bên cạnh tôi, Phí Chi Việt đang ngồi, thản nhiên chia sẻ tuổi thơ mà từng giấu kín.

Vậy nên, màn đêm dường như cũng không còn quá đáng sợ nữa.

12

Ngày thi đấu vòng trường của Cúp Thách Thức sắp tới gần.

Chúng tôi đã trích xuất hết dữ liệu âm thanh trong điện thoại của Hứa, tạo thành một kho ngữ liệu đơn giản.

Đồng thời, chúng tôi xây dựng mô hình, kết nối với ChatGPT, biến nó thành “bộ não” của hệ thống đối thoại.

Để đảm bảo ngữ điệu và cách dùng từ của mô hình càng giống người thật, chúng tôi đã mời cả Phí Chi Việt đến góp ý cho việc huấn luyện mô hình.

Anh ta không chỉ giúp huấn luyện mô hình vài lần mà còn tiện tay chỉnh sửa vài lỗi bug.

Đám cùng nhóm của tôi sắp hóa thành fan cuồng đến nơi rồi.

“Tại sao một giáo sư nghiên cứu não bộ lại giỏi cả về khoa học máy tính trời!”

Một thành viên trong nhóm bóng lưng ta đầy ngưỡng mộ: “Có lẽ… đây chính là thiên tài… là đóa hoa lạnh lùng trên băng sơn mà chúng ta không bao giờ với tới!”

Tôi ngồi một bên ngốc nghếch.

Phí Chi Việt chẳng phải đóa hoa trên băng sơn gì cả, ấy… cực kỳ ấm áp.

Chiều hôm đó, Hứa gọi cho tôi, hỏi chúng tôi có rảnh không, muốn mời cả nhóm ăn tối.

“Chi Việt cứ bảo các cháu bận học, không cho phiền. Nhưng nghĩ, học thì học, nghỉ ngơi cũng quan trọng chứ. Hôm nay là thứ Bảy, nếu không bận thì tối nay mời các cháu ăn nhé?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, đồng đội đã nhao nhao:

“Đi ạ, đi ạ!”

“Cảm ơn ạ!”

“Thánh mẫu bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế!”

Thế là, cả nhóm chúng tôi xách theo chiếc laptop “ngoài hành tinh” của nhóm, hào hứng kéo nhau đến nhà hàng.

Tôi đi vệ sinh giữa chừng, khi quay lại thì phát hiện Phí Chi Việt đã tới.

Không biết tên ngốc nào đã đổi chỗ tôi, đặt tôi ngồi cạnh ta.

Anh ta vừa kết thúc cuộc họp ở đâu đó, mặc áo sơ mi rất chỉnh tề, cúc áo cài đến tận cổ, đeo kính gọng vàng, toát lên vẻ nghiêm túc cấm dục.

Mấy ngày không gặp… sao giáo sư Phí lại đẹp trai thêm thế này?!

Tôi ngại ngùng ngồi xuống cạnh ta, lí nhí chào một tiếng.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Đội viên trong nhóm đã bật mô hình lên, để Hứa trò chuyện với “người cha” trong máy.

Vốn là người vui vẻ, lạc quan, mà lúc này, Hứa lại nắm chặt vạt áo, nhẹ nhàng gọi một tiếng:

“Ba ơi…”

Giọng già nua, mạnh mẽ vang lên từ máy tính:

“Ơi, con ngoan, ăn cơm chưa?”

Cô Hứa sững sờ hồi lâu, giọng nghẹn ngào:

“Con ăn rồi, ba thì sao?”

Máy tính đáp:

“Ba ăn giá xào, trứng chiên, thêm hai bát cháo trắng, sống tốt lắm con ạ.”

Giọng già nua vang lên, mang theo nụ ấm áp, âm cuối còn có chút hài hước.

Khoảnh khắc đó, tôi cũng ngẩn ngơ.

Dường như đây không phải nhà hàng, mà là sân nhà Hứa, nơi đang ngồi dưới gốc cây hoa hoè, nghe người cha già của mình chậm rãi kể về bữa tối.

Khóe mắt Hứa ánh lên chút lấp lánh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...