Trò Chơi Trả Thù [...] – Chương 2

Tô Vũ siết chặt quả táo, cúi đầu không rõ biểu cảm.

Y tá tưởng ta bị dọa sợ, nhặt dao lên an ủi mấy câu.

Cô ta lập tức đứng dậy, cầm điện thoại trên bàn, giả vờ bận rộn để rời đi.

Tôi nhắm mắt lại, vờ chợp mắt, trong lòng lạnh lùng khẩy.

Tôi thấy rồi – màn hình hiển thị là cuộc gọi đến từ Giang Tự.

Hắn tỉnh nhanh thật đấy.

Vậy thì, tôi – cái “ ” này, gì cũng phải đi thăm hỏi một chút.

3

Bác sĩ kiểm tra cho tôi xong thì xác nhận không có vấn đề gì lớn, truyền xong chai dịch là có thể xuất viện.

Tôi đến thăm Giang Tự, trên mặt hắn quấn băng dày cộm.

Thấy tôi bước vào, hắn lập tức loạng choạng ngồi dậy, giọng nghẹn ngào:

“Ninh Ninh, em không sao thì tốt quá rồi… cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại em nữa…”

“Sao em lại… đột nhiên ngất ?”

Hắn có vẻ đang nghi ngờ gì đó.

Tôi lùi lại hai bước, thở dài:

“Lúc đó lửa to quá, hơi nóng em không thở . Chứ không thì chắc chắn em đã cứu rồi.”

“À mà Giang Tự, cho dù là sự cố thí nghiệm đi nữa thì cũng không đến mức bùng cháy lớn thế chứ? Anh có dùng vật liệu đặc biệt gì không?”

Sắc mặt Giang Tự lập tức thay đổi, giống như đang hối hận vì đã dội thêm xăng, mình cũng suýt bị đốt theo.

Bình luận thì sốt ruột thay hắn, toàn màn hình chỉ toàn một chủ đề: đòi tiền.

【Nữ phụ đúng là vô liêm sỉ, chỉ mang giỏ trái cây đến thăm nam chính? Còn không mau mang tiền đến trả nợ chữa bệnh đi!】

【Đúng ! Tôi nhớ nữ chính có 30% cổ phần công ty, giá trị tầm mười tỷ đó, chuyển hết cho nam chính coi như chuộc lỗi còn thiếu!】

Giang Tự cũng nhân cơ hội đưa tay ra, bấu lấy vạt áo tôi.

“Chi phí chữa trị… em đừng lo, sớm muộn gì cũng…”

Hắn ho sặc sụa, dùng khăn giấy che miệng.

“Chỉ là… chi phí phẫu thuật vẫn còn thiếu chút, không muốn để em phải…”

Tôi cố nhịn , đặt giỏ trái cây lên tủ đầu giường.

Thật thú vị, nam chính mà còn phải đi cầu xin “nữ phụ độc ác” như tôi đấy.

“Em có hỏi bác sĩ rồi, giai đoạn điều trị sau của sẽ rất tốn kém. Em đã liên hệ với ông ngoại, ông quỹ tín thác của em chỉ có thể đến sau khi kết hôn.”

Cơ thể Giang Tự khựng lại, khóe môi dưới lớp băng chắc đang co giật.

“Ý em là gì?”

Tôi nhún vai vô tội.

“Ý trên mặt chữ mà, hiện tại em không có tiền. Anh chỉ có thể tự nghĩ cách thôi.”

Kiếp trước tôi còn chưa kịp mở miệng, hắn đã giành trước, kể khổ rằng mình thiếu tiền chữa trị, bắt tôi xoay sở thay.

Tôi chỉ đơn giản trả lại nguyên văn lời hắn từng mà thôi.

Hắn cũng nhận ra điều đó, ánh mắt dưới lớp băng ngập tràn dò xét.

Không khí đang căng thẳng thì cửa phòng bật mở.

Một người đàn ông mặc vest đen bước vào, theo sau là một người trông như luật sư.

Anh ta dáng người cao ráo, nét mặt sắc sảo, ánh mắt lướt qua tôi rồi khẽ gật đầu:

“Cô Thẩm, tôi là Hạ Cảnh Từ, cố vấn pháp luật của ông ngoại . Nghe gặp chuyện, ông bảo tôi đến xem sao.”

Tôi hơi ngẩn người, ngay lập tức thấy bình luận nhảy ra:

【Gã đàn ông này là ai? Nhìn không dễ chọc vào đâu!】

【Đừng là đến giúp nữ phụ đấy nhé? Thế thì cặp đôi nam nữ chính biết sống sao!】

Ồ~ hóa ra đám người tự cho là “thượng đế” này cũng có lúc không biết mọi chuyện cơ đấy.

Hạ Cảnh Từ, tôi nhớ rất rõ.

Là nhân vật có tiếng trong giới pháp lý, trẻ tuổi mà đã giúp ông ngoại tôi quản lý hàng chục tỷ tài sản ở nước ngoài.

Kiếp trước sau khi tôi bị hủy dung, ta từng đến thăm một lần, cau mày Giang Tự không xứng với tôi.

Sau đó thì không bao giờ xuất hiện nữa.

Giang Tự cũng nhận ra ta, giọng điệu lập tức khách sáo hẳn:

“Luật sư Hạ, phiền đích thân đến rồi.”

Hạ Cảnh Từ không hề liếc hắn lấy một cái, bước thẳng đến chỗ tôi.

“Cô Thẩm, có cần tôi hỗ trợ xử lý những chuyện sau tai nạn không? Bao gồm cả việc xác định trách nhiệm vụ nổ phòng thí nghiệm.”

Tôi ánh mắt lóe lên tia dò xét của ta, không nhịn mà quan sát kỹ hơn.

Đôi mắt đen sâu thẳm như hồ băng, làn da trắng lạnh khiến cả người toát ra khí chất cao quý, sắc bén.

Nhìn đúng là thuận mắt hơn cái mặt quấn băng kia nhiều.

Tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng không tồi chút nào…

4

Rời khỏi bệnh viện, tôi hẹn gặp Hạ Cảnh Từ ở quán cà phê gần đó.

Tôi khuấy nhẹ ly cà phê trước mặt, là người mở lời trước.

“Luật sư Hạ, tôi muốn bàn với một vụ hợp tác.”

Hạ Cảnh Từ ngẩng mắt tôi, ánh mắt lóe lên một tia hứng thú khó nhận ra.

“Cô Thẩm cứ .”

Tôi thẳng vào mắt ta, từng chữ rõ ràng:

“Giang Tự, không xứng với tôi.”

“Nhưng hiện tại tôi chưa tiện ra tay, nên tôi muốn giúp tôi đối phó với Giang Tự… và cả em kế của tôi, Tô Vũ.”

“Tất nhiên, tôi không để giúp không công. Nhà họ Thẩm có một mảnh đất ở phía tây thành phố, vị trí rất đẹp. Nếu có thể giúp tôi khiến bọn họ phải trả giá, tôi sẽ bán cho mảnh đất đó với giá gốc.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...