Ta cản cha mẹ đang nổi giận, đưa tay nhận lấy miếng ngọc bội đính hôn, nhạt :
“Được.”
Hạ Dịch Xuyên vốn đang nắm chắc phần thắng hơi sững sờ, vẻ mặt có một thoáng trống rỗng.
“Nàng gì?”
“Hôm nay trước mặt đông đảo khách khứa, Tiểu Hầu gia họ Hạ đã có người mới, ta cũng không tiện chia rẽ uyên ương, nhất định phải tác thành cho hai người.”
“Chỉ là hai nhà dù sao cũng là thế giao, Tiểu Hầu gia họ Hạ sớm không , muộn không , lại cứ nhằm đúng lễ cập kê của ta mới .”
“Hẳn là xem thường Tạ gia ta, muốn chà đạp danh tiếng Tạ gia ta dưới chân, đã như , sau này hai nhà chúng ta cũng không cần qua lại nữa.”
“Xuân Hòa! Đi lấy miếng ngọc bội đính hôn của Hạ gia đưa tới đây!”
“Vâng!”
Xuân Hòa là tỳ nữ thân cận của ta, vốn còn đang bất bình thay ta.
Giờ nghe lời ta liền chạy nhanh về phòng, sợ chỉ chậm một khắc là ta đổi ý .
Môi Hạ Dịch Xuyên mấp máy, bất giác bước lên một bước, dường như muốn gì đó.
Nhưng chưa đợi hắn , Xuân Hòa đã bưng một chiếc hộp nhỏ quay lại.
“Tiểu thư, ngọc bội đính hôn Hạ gia đưa tới, còn có trang sức Tiểu Hầu gia họ Hạ tặng người những năm nay đều ở đây cả.”
Nụ trên mặt ta vẫn rất đúng mực.
Mở hộp ra, trên cùng là một cây trâm bạch ngọc.
Ba năm trước, Hạ Dịch Xuyên đỏ mặt đưa cây trâm bạch ngọc này cho ta, đây là hắn tự tay khắc.
Nhưng hôm nay, ta lại thấy trên đầu Hà Miểu Miểu một cây trâm bạch ngọc y hệt.
Tình ý của Hạ Dịch Xuyên, cũng chỉ đến thế mà thôi.
2
Ta lấy riêng miếng ngọc bội đính hôn ra, trả lại cho Hạ Dịch Xuyên cùng với cả hộp trang sức.
Lúc nhận ngọc bội, mặt Hạ Dịch Xuyên vẫn còn vẻ không thể tin .
Hắn nắm chặt ngọc bội, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn hạ giọng.
“Thanh Chỉ, từ hôn cũng không tốt cho danh tiếng của nàng.”
“Chuyện này là ta suy nghĩ không chu toàn, nàng và ta dù sao cũng có nghĩa thanh mai trúc mã.”
“Nếu nàng chịu cầu xin ta, hôn ước vẫn còn hiệu lực, ta vẫn có thể cưới nàng vào phủ chính thê…”
[ – .]
Mẹ ta lạnh một tiếng, giằng lấy ngọc bội từ tay ta ném mạnh xuống đất.
Ngọc bội tức khắc vỡ tan tành.
“Hạ công tử rồi, nhà ngươi chưa cưới chính thê đã nuôi một con hồ ly tinh ngoại thất, giờ lại còn dung túng ngoại thất đến tận cửa đòi từ hôn.”
“Gia phong thanh bạch như , Tạ phủ chúng ta không dám trèo cao!”
“Vả lại, hôm nay từ hôn không phải lỗi của Thanh Chỉ, có kẻ mắt mù lòng tối không rõ, tự nhiên sẽ có người mắt sáng lòng trong thấy tường tận, không phiền Hạ công tử bận tâm.”
Mẹ ta vừa dứt lời, đại sảnh vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Mấy vị phu nhân thân thiết với mẹ ta lập tức tiến lên khoác tay ta, giọng thân mật:
“Đúng , Thanh Chỉ là nương tốt như thế, ta đây thích con bé lâu lắm rồi!”
“Thằng nhóc nhà ta tuổi cũng xấp xỉ Thanh Chỉ, không biết có phúc con rể Tạ gia các người không đây!”
Mấy vị phu nhân vây lấy ta, vừa vừa đi vào gian trong.
Không khí trong đại sảnh cũng sôi nổi hẳn lên, cha ta bận tiếp đón đồng liêu, mẹ ta bận tiếp các vị khách khác.
Không ai thèm để ý đến Hạ Dịch Xuyên và Hà Miểu Miểu nữa.
Hạ Dịch Xuyên đứng giữa đại sảnh, bóng lưng ta dần đi xa, đốt ngón tay siết đến trắng bệch.
Hà Miểu Miểu dè dặt ló đầu ra từ trong lòng Hạ Dịch Xuyên.
“A Xuyên, Tạ tiểu thư đồng ý từ hôn rồi, ta có thể quang minh chính đại ở bên chàng rồi, chàng không vui sao?”
Hạ Dịch Xuyên nghiến răng nghiến lợi : “Vui, ta vui lắm!”
【Ối ồi ôi, nam chính còn mạnh miệng kìa!】
【Ô hô, phen này hay rồi, nam chính dùng sức quá đà chơi lố rồi.】
【Nữ chính mau quay lại đi! Nam chính đau lòng muốn vỡ nát luôn rồi kìa.】
【Toang rồi, nữ chính đừng đi mà! Không quay lại là bị nữ phụ hớt tay trên đó!】
【Nam chính khó khăn lắm mới lấy hết can đảm màu một lần đã bị nữ chính bỏ rơi, huhuhu thương nam chính quá.】
“Chẳng qua chỉ là một con đàn bà bị ta chơi chán rồi thôi, ta muốn xem xem, khắp Kinh thành này ngoài ta ra còn ai chịu cưới nó!”
Tay phải Hạ Dịch Xuyên siết chặt cánh tay Hà Miểu Miểu.
Giọng hắn rất lớn, như cố muốn người khác nghe thấy.
Không khí vừa mới náo nhiệt lên trong phút chốc lại lạnh ngắt.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ngay cả bình luận bay trước mắt cũng trống rỗng một thoáng, sau đó liền mọc lên như nấm sau mưa, chạy không ngừng.
Bạn thấy sao?