Ngày nhập học đại học, mẹ tôi lái hẳn một chiếc Lamborghini đưa tôi đến tận ký túc xá.
Khi biết mẹ tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Phó thị, sắc mặt cùng phòng lập tức thay đổi.
“Phó tổng bận như mà cậu còn để bà ấy đích thân đưa đến trường? Bố cậu đâu rồi?”
“Quả nhiên trong nhà mà thiếu đàn ông thì không ổn… Thôi để tôi học thêm vài ngày nữa, nhất định sẽ chăm sóc hai mẹ con các người thật tốt!”
Tôi tưởng cậu ta đang chơi trò ‘nghệ thuật trừu tượng’, bèn qua loa đáp: “Cậu giỏi thật đấy.”
Ai ngờ cậu ta lại nghiêm túc thật — đêm nào cũng thức khuya xem video kiểu “Làm sao để trở thành con rể nhà hào môn”.
“Con trai thì không thể suốt ngày chơi game ! Không có dáng vẻ của trụ cột gia đình chút nào!”
Cậu ta còn công khai trước mặt tất cả mọi người tự nhận là “bố dượng” của tôi!
“Thấy cái mũ trên đầu cậu ấy chưa? Tôi và mẹ cậu ấy chọn đó.”
“Nhưng mà mẹ cậu ấy còn mua cho tôi một bộ vest cao cấp, cho cùng vẫn cưng chiều tôi hơn một chút.”
Cho đến khi lễ kỷ niệm 100 năm của trường diễn ra, cậu ta lại ăn mặc chỉnh tề, đàng hoàng ngồi vào chỗ của “người nhà Tổng giám đốc Phó”.
…
1
Vừa mới nhập học đại học, mẹ tôi đích thân lái siêu xe đưa tôi đến ký túc xá.
Không ngờ vừa bước vào phòng đã đụng ngay cùng phòng – Diệp Phong, cậu ta phấn khích hét lên:
“Các cậu thấy chiếc xe dưới lầu chưa? Tôi tra rồi, giá tận 40 triệu tệ luôn đấy!”
Tôi bình tĩnh đi tới giường mình, quay đầu hỏi mẹ:
“Mẹ, không phải mẹ cái xe đó chỉ mua có 4 triệu thôi à?”
Mẹ tôi gượng, không đáp lời.
Lúc này, một vệ sĩ bước vào, cung kính với mẹ tôi:
“Tổng Phó, cuộc họp bên công ty sắp bắt đầu rồi.”
Diệp Phong bỗng sáng rực đôi mắt, lao ngay đến bên cạnh tôi.
“Mẹ cậu là Tổng Phó á? Ngầu quá trời luôn! Bà ấy còn rảnh đưa cậu tới ký túc? Thế ba cậu đâu?”
Chưa kịp mở miệng trả lời, cậu ta đã mở điện thoại, chạy ngay đến trước mặt mẹ tôi:
“Cháu là Diệp Phong! Cô có thể add WeChat cháu không? Sau này Phó Diễn có chuyện gì cứ hỏi cháu nha!”
Mẹ tôi khựng lại vài giây, mặt đầy miễn cưỡng, cũng khó từ chối một sinh viên đang nhiệt nên đành chấp nhận kết .
“Tiểu Diễn, mẹ về công ty trước, có gì nhớ gọi cho mẹ.”
Tôi còn chưa kịp đáp, Diệp Phong đã cướp lời:
“Dạ ạ! Có chuyện gì của Tiểu Diễn, cháu sẽ báo ngay! Cô yên tâm đi nhé!”
“Nhớ ăn cơm nha, đừng để đói!”
Nói xong còn đỏ mặt thẹn, vẫy tay yểu điệu.
Mẹ tôi ho khan một tiếng, vội quay đầu rời đi.
Tôi vừa sắp xếp hành lý vừa thầm nghĩ: Giờ sinh viên đại học đều kỳ lạ sao?
Chưa kịp dứt suy nghĩ, Diệp Phong đã hất đổ hành lý của tôi xuống đất.
“Là vãn bối, cậu chuẩn bị quà gặp mặt cho tôi chưa?”
Tôi sững người cậu ta, không biết đây là hay thật.
Thấy tôi không phản ứng, cậu ta bất ngờ tát tôi một cái, chống hông trừng mắt:
“Cái ánh mắt đó là trưởng bối sao? Chẳng có tí lễ phép gì hết!”
“Sau này tôi phải thay mẹ cậu dạy dỗ cậu đàng hoàng mới ! Không thì đừng hòng bước vào cửa nhà nữa!”
Cậu ta… nghiêm túc thật.
Tôi đứng bật dậy, đẩy cậu ta ngã nhào xuống đất, chỉ tay quát:
“Đồ điên cũng lên đại học à? Có bệnh thì đi mà chữa!”
Bên ngoài có tiếng xôn xao, mọi người ùa tới xem náo nhiệt.
Diệp Phong ngồi bệt dưới đất, mặt trắng bệch, nước mắt lưng tròng:
“Tôi biết cậu không thích tôi… Nhưng tôi đã cố gắng một người bố dượng tốt rồi mà…”
Cả đám người im lặng vài giây, rồi ồ lên, mắt tròn mắt dẹt kinh ngạc.
Tôi tức đến phát run, không thể tin nổi chằm chằm vào cậu ta:
“Mẹ tôi còn chẳng biết cậu là ai! Muốn trèo cao vào hào môn đến phát điên rồi chắc?”
Diệp Phong đứng dậy, giơ điện thoại trước mặt mọi người:
“Nhìn rõ chưa?! Còn bảo tôi không quen mẹ cậu ấy à!”
“Chính vì tôi chiếm mất của mẹ cậu ta, nên cậu ấy mới cứ chĩa mũi dùi vào tôi!”
Đám người quanh đó bắt đầu gật gù, quay sang tôi bằng ánh mắt khinh miệt.
Tôi như bị rơi vào sương mù, không hiểu cậu ta cho mọi người xem cái gì.
Giật lấy điện thoại, kỹ vào màn hình.
Tên danh bạ WeChat của mẹ tôi… bị cậu ta sửa thành:
[Vợ ].
Bạn thấy sao?