2
Tôi tức đến mức bật tại chỗ, đang định phản bác thì…
Cán bộ ký túc xá bất ngờ xuất hiện, giải tán đám sinh viên đang bu lại xem.
“Ồn ào cái gì? Còn ồn nữa tôi báo trường cho mỗi người một lỗi kỷ luật nghiêm trọng!”
Mọi người lập tức tản ra, tôi cũng thở phào, cùng Diệp Phong trở về phòng.
Chỉ là, vừa vào đến nơi, cậu ta lại lao tới bên cạnh tôi, khóc đến mức thở không ra hơi:
“Xin lỗi cậu, Tiểu Diễn, hồi nãy là do thái độ mình không đúng…”
“Từ nhỏ nhà mình rất nghèo, luôn bị người ta xem thường… ánh mắt lúc nãy của cậu khiến mình nhớ lại đám từng bắt nạt mình…”
“Mình nhất thời mất kiểm soát nên mới đánh cậu… nếu cậu vẫn còn giận, cậu cứ đánh lại mình đi!”
Nói rồi, cậu ta bắt đầu tự tát mình lia lịa, mặt sưng đỏ cả lên chỉ trong mấy cái vung tay.
Tôi vội vàng giữ tay cậu ta lại, trong lòng chợt mềm đi.
Dù Diệp Phong đúng là có hơi… không bình thường, nghe cậu ta kể như , chắc là do từ bé lớn lên trong hoàn cảnh bị đè nén quá mức.
Thôi thì… tôi cũng chẳng muốn chấp nhất gì nữa.
“Thôi rồi, tôi không giận cậu nữa.”
“Nhưng mà dù thế nào cũng không gọi mẹ tôi là vợ chứ! Quá lố rồi đó!”
Diệp Phong lau nước mắt, vừa sụt sịt vừa :
“Bà nội mình từng dạy, đến chỗ mới phải thân với người giỏi nhất, như mới không bị bắt nạt.”
“Mình tưởng nếu có quan hệ với Tổng Phó, các khác sẽ không dám bắt nạt mình…”
“Xin lỗi cậu…”
Tôi nhíu mày, lý do gì mà kỳ cục chứ?
Nhưng vào hoàn cảnh của cậu ta, lại thấy có chút đáng thương… nhất thời cũng không biết phải mắng thế nào.
“Nhưng mà cậu cũng không thể như … Thôi, đừng khóc nữa, dọn đồ rồi nghỉ ngơi đi.”
Diệp Phong liền chủ giúp tôi trải giường, gấp quần áo, còn sắp xếp đồ sinh hoạt của tôi ngăn nắp từng thứ một.
Từ nhỏ tôi đã cưng chiều, mấy việc này đúng là chẳng rành tí nào.
Nhìn cậu ta giúp mình chu đáo như , tôi cũng thấy biết ơn.
“Cảm ơn cậu nha, mai tôi mời cậu ăn trưa.”
Diệp Phong mỉm ngọt ngào, móc ra từ trong túi một bịch bánh bột nướng.
“Đây là bánh bà nội mình đó, ngon lắm! Cậu ăn thử đi!”
Sau một hồi dọn dẹp, tôi cũng đói thật, liền nhận lấy và bắt đầu ăn luôn.
“Bánh của bà nội cậu ngon ghê! Mang ra bán chắc chắn đông khách!”
Tôi nghĩ bụng, Diệp Phong chắc cũng không phải người xấu, chỉ là tâm lý hơi tự ti, đi học rồi từ từ điều chỉnh là ổn.
Đột nhiên cậu ta bật camera, đòi chụp ảnh chung với tôi:
“Mình phải gửi cho bà nội xem! Mình lên đại học kết người đầu tiên rồi!”
“Vừa đẹp trai, lại còn rất thích ăn bánh của bà!”
“Bà biết chắc chắn sẽ vui lắm luôn!”
Tôi vừa ăn bánh vừa giơ tay tạo dáng chữ V trước ống kính, phối hợp rất ăn ý.
Diệp Phong lập tức mở điện thoại nghịch gì đó, một lúc sau trên mặt nở nụ mãn nguyện.
“Chúng ta add WeChat nha, mình gửi ảnh cho cậu luôn!”
Thấy nét mặt cậu ta vui vẻ như , tôi bỗng nhớ ra — mình còn chưa báo bình an cho mẹ nữa.
Ngay giây tiếp theo, mẹ đã nhắn tin đến:
[Mới mà đã kết rồi à? Con trai giỏi quá!]
Kèm theo là một ảnh chụp màn hình đoạn trò chuyện.
Tôi mở ra xem — là đoạn chat giữa Diệp Phong và mẹ tôi.
Cậu ta gửi ảnh chụp chỗ ngủ, tủ đồ và đồ dùng cá nhân của tôi đã sắp xếp gọn gàng, còn đính kèm tấm ảnh selfie của hai đứa lúc nãy.
[Tiểu Diễn rất ngoan! Đã ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ rồi!]
Mẹ tôi còn gửi hai icon ngón tay cái lên, khen ngợi.
Tôi đang định nghĩ, Diệp Phong cũng việc phết, biết báo cáo giúp tôi cho mẹ.
Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi liền thấy bài đăng mới trên Moments của cậu ta:
[Mình nhất định sẽ cố gắng hơn nữa để trở thành một người bố dượng tốt, vợ yên tâm! Con trai ở trường rất ổn nhé~]
Kèm theo là ảnh chụp màn hình đoạn chat của cậu ta với mẹ tôi.
Bạn thấy sao?