Trò Hề Mang Tên [...] – Chương 2

CHƯƠNG 2

“Đúng thế, cho dù ta thực sự là cháu ruột của nhà tài phiệt thì cũng không đến lượt một thừa kế tập đoàn đâu, dù sao nhà tài phiệt còn có hai cháu trai ruột kia mà.”

Nhìn hai người vẫn còn hống hách trước mặt, tôi trực tiếp chất vấn.

“Anh cả, chắc mình và hai có quyền thừa kế sao?”

Ánh mắt hai lóe lên một chút, rất nhanh khôi phục bình thản, kéo nhẹ áo cả.

“Anh à, hôm nay là ngày vui, lát nữa người lớn trong nhà đều sẽ đến, hay là bỏ qua đi.”

Nhìn thấy hai như , tôi biết ấy đã nghĩ tới thân phận thật của mình và bắt đầu lo sợ.

Dù sao bà nội tôi – nữ tỷ phú giàu nhất nước A – chỉ sinh một người con là mẹ tôi.

Sau khi mẹ qua đời, tôi là cháu ruột duy nhất.

Còn hai người chỉ là con mồ côi của em trai bố tôi.

Cha mẹ họ mất sớm, cha tôi không nỡ các chịu khổ, nên đã đưa về nhà họ Mục nuôi dưỡng.

, họ hoàn toàn không có chút quan hệ máu mủ nào với mẹ và bà nội tôi, cũng tuyệt đối không có quyền thừa kế tập đoàn Thiên Thịnh do bà nội dựng.

Nhưng cả chẳng hề để tâm lời tôi, mà còn cau mày trừng mắt hai.

“Nó vừa đánh Tinh Tinh, em nỡ để Tinh Tinh chịu ấm ức sao?”

“Mục Thường Lạc, hình như bệnh của em nặng hơn rồi, hay để trợ lý đưa em đến bệnh viện tâm thần điều trị đi?”

Nghe ba chữ “bệnh viện tâm thần”, lửa hận trong lòng tôi như bùng lên dữ dội.

Tôi nhớ tới kiếp trước, những ngày bị Mục Tinh Tinh hành hạ, lấy máu, lột da trong trại tâm thần.

Đúng , kiếp trước cả và hai vì muốn lấy lòng Mục Tinh Tinh mà hợp sức tôi.

Mục Tinh Tinh học y, trong lòng luôn có một mong muốn.

Đó là muốn tận mắt thấy sự khác biệt giữa cơ thể người sống và người chết.

Hai tôi biết chuyện này, thế là cùng nhau giúp Mục Tinh Tinh mổ xẻ tôi khi tôi còn sống.

Rõ ràng tôi và hai cùng lớn lên trong nhà họ Mục suốt 18 năm.

Nhưng để vui lòng Mục Tinh Tinh, họ không chỉ để mặc ta cướp danh phận của tôi, mà còn ngày ngày tìm đủ cách tra tấn tôi.

Giờ đây tôi đã hoàn toàn hiểu ra.

Trong mắt hai người , thân chẳng là gì cả, chỉ có mới là thứ quan trọng nhất.

Nhưng bây giờ tôi lại muốn biết, nếu đem và quyền lực đặt lên bàn cân, hai người sẽ chọn bên nào?

Nghĩ , tôi lạnh lùng .

“Tôi hỏi lại lần cuối, ai mới là tiểu thư và người thừa kế thật sự của tập đoàn Thiên Thịnh?”

Còn chưa để hai người trả lời, Hứa Thanh Bình – con một đối tác của tập đoàn – đã lao tới tát thẳng vào mặt tôi.

“Đúng là quá đáng! Một đứa sinh viên nghèo người khác tài trợ mà cũng dám rối ở tập đoàn Thiên Thịnh, không biết tự lượng sức mình.”

Tôi biết rõ Hứa Thanh Bình, ta không chỉ thầm thích cả tôi từ lâu mà còn ảo tưởng gả cho ấy, trở thành phu nhân chủ tịch tương lai.

Từ khi nghe Mục Tinh Tinh là cháu nhà tài phiệt, là tiểu thư tập đoàn Thiên Thịnh, suốt hai tháng nay ta luôn theo sau nịnh bợ, chạy vặt cho Mục Tinh Tinh.

Mục đích là tạo quan hệ tốt, lấy lòng để trong mắt cả có hình ảnh một người vợ hiền.

Tiếc rằng, ta đã nịnh nhầm người.

Mục Tinh Tinh không những không phải tiểu thư của tập đoàn Thiên Thịnh mà còn chính là địch của ta – một con chim hoàng yến cả tôi bao nuôi nhiều năm.

Tôi không định để uổng cái tát này, lập tức giơ chân đá mạnh vào bụng ta.

“Cô là thứ gì? Con của một công ty hạng ba mà cũng dám ra tay đánh tôi sao? Chỉ cần một câu của tôi, nhà sẽ sản ngay lập tức.”

Hứa Thanh Bình ôm bụng đau đớn, kinh ngạc tôi.

“Mục Thường Lạc, dám đá tôi sao? Từ nhỏ đến giờ, cha mẹ tôi còn chưa từng nặng lời với tôi!”

“Cô cứ chờ đấy, tôi sẽ không bỏ qua cho đâu.”

Mục Tinh Tinh giả vờ áy náy kéo tay Hứa Thanh Bình.

“Thanh Bình, đừng chấp ấy nữa, đầu óc ấy có vấn đề, để mình thay mặt ấy xin lỗi cậu.”

3

Tôi khinh bỉ Mục Tinh Tinh, bật lạnh.

“Tôi thấy là não có vấn đề thì đúng hơn, đang yên đang là chim hoàng yến không chịu, lại cố chui vào cái dịp quan trọng thế này để giả tiểu thư tập đoàn.”

Tôi quay đầu hai trai, giơ tay chỉ thẳng ra cửa, giọng lạnh tanh.

“Haizz~ Đã thì hai cứ dẫn người của mình đi ra khỏi tập đoàn của tôi mà chơi trò đóng vai!”

Hai trai tôi, mặt tối sầm lại.

“Mục Thường Lạc, cho em biết nhé, bọn mới là người có quyền lực trong tập đoàn này, còn em vẫn đang đi học, người phải cút đi là em!”

“Có chuyện gì mà đứng cả ở đây, không vào chỗ ngồi?”

Một người đàn ông trung niên với khí chất hiên ngang, diện mạo hơn người bước vào.

Ông ấy là Ngụy Bắc Phong, Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thịnh, đồng thời cũng là cha ruột của tôi.

Nhưng ông lại bước nhanh đến trước mặt Mục Tinh Tinh, giơ tay lau nước mắt cho ta.

“Tinh Tinh, đừng khóc~ Ai bắt nạt con?”

“Nói với cha ngay, cha sẽ lập tức đòi lại công bằng cho con!”

Anh cả giận dữ chỉ thẳng vào tôi: “Ngoài con nhóc ranh Mục Thường Lạc không biết trời cao đất dày này ra, còn ai dám bắt nạt Tinh Tinh ngay trước mắt con chứ.”

Cha vừa nghe liền không vui, giơ tay tát thẳng vào mặt tôi.

“Mục Thường Lạc, gan con to thật đấy, dám ỷ thế hiếp người, bắt nạt Tinh Tinh.”

“Bây giờ quỳ xuống xin lỗi Tinh Tinh ngay, nếu không thì một năm tới đừng hòng có tiền sinh hoạt!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...