Trở Lại Chuỗi Ngày [...] – Chương 6

Chương 6

Trương Quả Quả trừng mắt tôi đầy căm phẫn, sau đó đi theo giáo viên ra ngoài.

Người vừa đi, lớp học lập tức rơi vào trạng thái xì xào bàn tán.

Ai nấy giả vờ đọc sách, viết bài, bộ nghiêm túc.

Tôi hừ lạnh một tiếng, thẳng tay đổi chiếc ghế dính keo của mình sang cho Trương Quả Quả.

Cả lớp thấy không ai dám lên tiếng.

Tôi khẽ nhướng mày.

Như thế đã đủ chưa?

Tất nhiên là còn lâu mới đủ.

11

Vừa tan học, cửa phòng giáo vụ đã chật kín những học sinh tò mò đến xem kịch vui.

Tiếng người bàn tán xôn xao, chen chúc, tôi chỉ thấy bóng dáng Trương Quả Quả đang đứng trước mặt ban lãnh đạo nhà trường.

Ngay cả mẹ của Trương Quả Quả cũng đã đến, bà vẫn ra sức bênh vực con mình.

Đủ để thấy rằng, việc Trương Quả Quả trở nên như không phải không có lý do. Gia đình giàu có, nuông chiều đến mức ngang ngược, ngay cả lãnh đạo của sở giáo dục cũng chẳng ngán.

“Con tôi bình thường ngoan ngoãn nhất nhà, ai mà biết có phải bị người khác hãm không.”

“Bắt nạt học? Trời ơi, đừng gán ghép chuyện này lên đầu một đứa trẻ vô tội chứ! Thường ngày Quả Quả nhà chúng tôi như thế nào, nhà họ Trương chúng tôi đối xử với nhà trường ra sao, các người hẳn phải rõ chứ!”

“Trời ơi, ông là chủ nhiệm kiểu gì , ăn bậy bạ thế này?”

“Chỉ là trẻ con giỡn thôi mà, nếu các người cứ tiếp tục to chuyện, tôi chỉ còn cách chuyển trường cho con bé.”

Mẹ của Trương Quả Quả ra sức bảo vệ con mình, khiến đám học sinh đứng ở cửa ai nấy đều ngạc nhiên thán phục.

Đột nhiên, một bàn tay lớn đặt lên vai tôi từ phía sau.

Tôi nghiêng đầu, ngước lên , chỉ thấy cằm và xương quai xanh tinh tế của một nam sinh đứng phía sau.

Cố Thịnh Thương cúi đầu, tôi: “Hôm nay chuyện lớn như , không biết là do đứa quỷ nào to gan ra, xem, có phải không?”

Tôi chỉ nhếch khóe môi, kéo Cố Thịnh Thương đến góc khuất không người.

“Muốn xen vào chuyện người khác à?”

Cố Thịnh Thương bật tiếng chậc một cách lười nhác, tựa vào tường, dáng vẻ uể oải.

“Ai thèm lo chuyện chứ. Chỉ là ba tôi , nếu để ông ấy tra ra ai ra chuyện này, ông ấy nhất định sẽ lột da người đó.”

“Vì chuyện này, trường học còn ‘vinh dự’ lên cả hot search đấy.”

Tôi hừ lạnh, thế thôi sao?

Hừ.

Đúng lúc này, Cố Bắc từ góc hành lang bước tới. Vừa thấy tôi, cậu liền đi lại gần.

“Trầm Cận, thì ra cậu ở đây, tôi…”

Cố Bắc đột nhiên im bặt, ánh mắt chuyển sang Cố Thịnh Thương, giọng đầy ngạc nhiên:

“Em trai, sao em lại ở đây?”

Cố Thịnh Thương nhếch môi mỉa mai, dáng vẻ như chẳng thèm để ý đến mình.

Cố Bắc dường như cũng quen với thái độ này, quay sang giới thiệu với tôi:

“Đây là em trai tôi, cậu cũng quen biết em tôi sao?”

Tôi cậu ta một cái, lắc đầu: “Không thân.”

Cố Thịnh Thương nhíu mày, dường như không hài lòng với câu trả lời của tôi.

Liếc tôi một cái đầy bất mãn.

12

“Trầm Cận, giáo viên đã tìm tôi chuyện rồi. Tôi giúp cậu chỉ đích danh Trương Quả Quả.”

“Sao nào, có cần mời tôi một bữa không?”

“Giúp?” Tôi sững người, cậu ta, cảm thấy khó hiểu.

Cố Bắc tự nhiên đáp: “Có thể chuyện này, cậu không phải là người có cơ lớn nhất sao?”

“Nếu không có tôi chỉ ra, chẳng phải chứng cứ sẽ không đủ sao? Cậu xem, tôi giúp cậu một chuyện lớn thế này, không định cảm ơn bằng một bữa ăn à?”

Cố Bắc giọng dịu dàng, còn định đưa tay kéo tay tôi.

Tôi lập tức cảnh giác, lùi lại hai bước, cậu ta với dáng vẻ như thể đây là điều đương nhiên, tôi cứ ngỡ mình nghe một câu chuyện nực vô cùng.

“Tôi hoàn toàn không cần cậu giúp. Tôi có cách của riêng mình.”

“Với lại, việc cậu chỉ ra không phải là giúp ai cả, mà là sự thật vốn dĩ như . Cậu không , tôi cũng có cách khác để người khác .”

“Cậu có thể đừng cứ ra vẻ như là vị thánh cứu tôi thoát khỏi khổ nạn không? Thật khó ưa.”

Cuối cùng, tôi khó chịu đảo mắt một vòng, chẳng buồn chấp nhận ý tốt của Cố Bắc.

Có lẽ ta có lòng tốt.

Nhưng mỗi khi tôi nghĩ đến tất cả bất hạnh của chị mình đều bắt nguồn từ Cố Bắc, một người luôn tự cho mình cao quý, tôi không tài nào chấp nhận sự giúp đỡ của ta.

Đẩy ta ra, tôi xoay người rời đi.

……

Sau giờ tan học.

Đeo cặp sách trên lưng, tôi chuẩn bị về nhà thì thấy Trương Quả Quả vừa thầy giáo ở phòng giáo vụ thả ra.

Thấy tôi, ta lập tức chặn tôi lại ngay hành lang.

“Mày đợi đó.” Cô ta nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng sát vào tai tôi.

Tôi nhàn nhạt đáp lại ta bằng một nụ : “Được thôi.”

Thấy tôi không hề sợ hãi, Trương Quả Quả như càng tức giận hơn, cuối cùng hừ lạnh một tiếng.

“Trầm Cận, cho dù Cố Bắc giúp chỉ đích danh thì sao chứ, nhà tao có đủ tiền để giải quyết hết thảy.”

“Mày nên nghĩ thử xem, những từng bị tao bắt nạt trước đây có kết cục thế nào.”

Tôi nhướng mày.

Ồ, sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...