Trương Quả Quả hung hăng búng nhẹ vào mặt tôi, hạ giọng đe dọa: “Sau này, đi đường buổi tối phải cẩn thận tao đấy.”
“Đừng đi một mình.”
Tôi bóng lưng ta rời đi, ánh mắt hơi nheo lại.
Đột nhiên, có ai đó vỗ nhẹ vào lưng tôi từ phía sau.
“Này, đi cùng không?” Cố Thịnh Thương .
Tôi bất lực thở dài.
Đúng là âm hồn không tan.
13
Ra khỏi cổng trường, có một con đường dài trong công viên. Phải đi qua đó mới tới trạm xe buýt.
Cố Thịnh Thương bước đi mà chẳng thèm nghiêm chỉnh, cả người toát ra vẻ uể oải, lười biếng.
Nhưng cậu ta cứ đi theo sau lưng tôi, cũng chẳng lời nào.
“Sao cậu cứ bám theo tôi mãi thế? Tôi đắc tội gì với cậu à?” Tôi hạ giọng hỏi.
“Hả? Cô thân với Cố Bắc lắm à?” Cố Thịnh Thương trả lời lạc đề.
Tôi lắc đầu.
Cố Thịnh Thương khẽ : “Ngoan, đừng chơi với ta.”
Bất chợt, tôi nhớ đến lời của Trương Quả Quả, bèn hỏi: “Cậu có biết chuyện trường mình từng có một nữ sinh bị bắt nạt không? Sau đó ấy thế nào rồi?”
“Cứ lên Baidu mà tra là biết.”
“Hả?!” Tôi ngẩn ra một chút.
Rồi không nhịn mà thì thầm: “Thần bí gì chứ, hừ.”
Cố Thịnh Thương liếc tôi, không nhịn .
“Trầm Cận, có vẻ không giống như lời đồn đại.”
Tôi bất giác nghẹn lời.
Cố Thịnh Thương nghiêng người, áp sát tôi hơn, còn bỡn cợt chọc vào mặt tôi một cái.
“Con người thật của , dữ dằn hơn nhiều.”
Tôi trừng mắt cậu ta.
“Dữ đấy, cậu gì tôi? Tránh ra!”
“Chà, còn dám trừng tôi, sau này định tìm trai thế nào đây?”
Tôi tặng cậu ta một cái liếc mắt.
Nói như thể liên quan đến cậu ta không bằng.
Vì trên đường dây dưa với Cố Thịnh Thương, tôi lỡ mất chuyến xe buýt, khiến tôi về nhà muộn hơn hẳn.
Về đến nhà, đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh.
Mẹ thấy tôi, liền bước tới giúp tôi cất cặp sách.
“Sao con về muộn , gọi điện cũng không chịu nghe máy.”
Tôi vừa cởi áo khoác, thì mẹ chợt nắm lấy tay tôi. Bà vết thương cũ trên mu bàn tay tôi, rồi chỉ vào đó mà : “Chẳng phải mẹ đã bảo con bôi thuốc đàng hoàng rồi sao?”
“Mẹ đã con đừng chuyện, đừng chuyện, nuôi con, cho con đi học không dễ dàng gì. Con xem, cứ phải đánh nhau với người ta mới chịu à?”
Tôi nắm chặt chiếc áo khoác trong tay, không kìm cất giọng gắt gỏng: “Là họ bắt nạt con!”
“Con không chuyện, người ta có bắt nạt con không? Sao người ta không bắt nạt người khác mà lại bắt nạt con? Mẹ thấy vấn đề là ở con!”
“Thôi, chuyện này đừng với em con, kẻo em con lại quay về cãi vã.”
Nghe , tôi ném mạnh chiếc áo khoác xuống.
“Thôi thôi, mẹ lúc nào cũng chỉ biết thôi!”
“Có phải đến một ngày, con phải dâng cả mạng sống của mình thì mẹ mới thôi không?!”
Cửa phòng “rầm” một tiếng đóng sầm lại, tôi khóa chặt cửa.
Tôi không muốn thấy bà ấy.
Tôi ghét bà ấy.
Thôi. Bà ấy mãi mãi chỉ biết “thôi”.
Chị cũng vì nghe bà ấy “thôi” mà rơi vào tuyệt vọng.
Rõ ràng là người thân thiết nhất, mà lại chẳng buồn dành lấy một sự ủng hộ dù là nhỏ bé.
Chỉ biết không ngừng nghi ngờ, không ngừng đè nén.
Tôi ngồi trong phòng một lúc thì bên ngoài đã vang lên tiếng mẹ quát mắng.
Vừa kể khổ mình vất vả, vừa trách tôi cứng đầu không nghe lời.
14
Tôi bực bội cầm điện thoại lên lướt, chợt nhớ đến lời của Cố Thịnh Thương.
Không hiểu sao, tôi lại tìm kiếm từ khóa: “Trường Trung học Đông Hằng” trên Baidu.
Trên thanh tìm kiếm, nổi bật hiện lên một dòng tiêu đề:
“Học sinh trường Trung học Đông Hằng – Lâm Manh nhảy lầu, nghi ngờ bị bắt nạt trong thời gian dài.”
Tôi sững người, lập tức nhấp vào xem.
Bên trong có rất nhiều bài báo, dường như chuyện này khi đó đã ra náo lớn. Trong một đoạn video, khuôn mặt của Trương Quả Quả lướt qua.
Cuối cùng, khung hình dừng lại ở gương mặt đau buồn của Cố Bắc.
Cậu ta với phóng viên: “Lâm Manh là cùng lớp với tôi, chúng tôi khá thân thiết. Không ngờ ấy luôn bị bắt nạt. Nếu tôi biết, chắc chắn sẽ giúp ấy.”
Phóng viên đặt câu hỏi đầy nghi vấn: “Nhưng nghe trong trường có tin đồn rằng hai người là một cặp. Chính vì điều đó, Lâm Manh mới bị người khác đố kỵ và nhắm vào, có đúng không?”
“Không, chỉ là bè cùng lớp trêu thôi.” Cố Bắc nhẹ nhàng, dịu dàng trả lời.
Video kết thúc, tôi càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.
Chị tôi bị nhắm đến vì tin đồn với Cố Bắc, mà những kẻ bắt nạt chị lại là nhóm người hâm mộ Cố Bắc.
Cậu ta thật sự không biết gì sao?
Điều đó có khả thi không?
Thế thì tại sao cậu ta lại xuất hiện liên tục để “cứu” tôi? Sau này cũng sẽ không biết gì nữa sao?
Nếu Cố Bắc không có vấn đề, thì tại sao Cố Thịnh Thương lại đặc biệt nhắc nhở tôi?
Họ là em ruột mà.
Bạn thấy sao?