Họ chỉ lặng lẽ nhau, trong mắt đều ánh lên sự dao .
…
Văn phòng tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Thẩm Thị.
Hai tiếng trước, Thẩm Nguyệt Kiều đã rời giáo đường quay lại công ty một mình.
Là người thừa kế tương lai của Thẩm Thị, ta muốn tra gì thì dễ như trở bàn tay.
Trợ lý cũng việc cực kỳ nhanh.
Nửa tiếng trước đã in xong toàn bộ thông tin điều tra và mang lên.
Ngoài mấy bản kết quả khám bệnh, hồ sơ sức khỏe mà Thẩm Thư Ninh để lại, gần như trùng khớp, trợ lý thậm chí còn tìm hai đoạn video quay lại.
Một đoạn video ghi lại cảnh Thẩm Thư Ninh và Hạ Yến Từ cùng vào phòng mổ để ghép thận.
Đoạn còn lại là Thẩm Thư Ninh bị những phạm nhân khác trong tù đánh đập, tra tấn.
Hình ảnh mờ nhòe, góc quay cũng rất xấu.
Nhìn ra đây chỉ là mấy đoạn camera giám sát trong tù cờ ghi lại.
Thẩm Nguyệt Kiều đến đỏ hoe cả mắt.
Đó là chị ruột của ta đấy!
Cho dù hồi nhỏ có ghét chị ấy đến mấy, cho dù chị ấy có gì không hay với chị hai đi nữa.
Thì cũng vẫn là chị ruột cùng mẹ sinh ra, máu mủ thâm.
Sao Thẩm Thư Ninh lại có thể bị hành hạ đến mức đó trong tù?
Tại sao những người đó lại dám bắt nạt đại tiểu thư nhà họ Thẩm?
Chẳng phải Yến Từ và ba mẹ đã nhờ người chăm sóc, “dặn dò” trong tù rồi sao?
Còn tại sao Thẩm Thư Ninh lại gầy gò, yếu ớt đến ? Không phải ta và Yến Từ đã gửi rất nhiều đồ tiếp tế vào rồi ư?
Hàng loạt câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu Thẩm Nguyệt Kiều.
Cô ta lại bấm gọi trợ lý.
“Tra tiếp cho tôi! Tra cho rõ ai đã dám tay chân với đại tiểu thư nhà họ Thẩm. Là ai cho bọn chúng gan to như thế!”
“Vâng, tiểu thư.”
Trợ lý gật đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi.
Khi trợ lý đi rồi, Thẩm Nguyệt Kiều ngồi phịch xuống ghế, vô cùng mệt mỏi.
Chị cả Thẩm Thư Ninh chỉ còn một quả thận, một chân bị tật, trên người chằng chịt những vết sẹo cũ mới đủ kiểu…
Thẩm Nguyệt Kiều nhắm mắt lại.
Trong đầu hiện lên căn phòng chứa đồ mà sáng nay ta vừa tận mắt thấy – nơi Thẩm Thư Ninh đã sống suốt mười hai năm qua.
Rất lâu sau, ta mới từ từ mở mắt.
Ánh mắt dừng lại trên cuốn nhật ký cũ kỹ rẻ tiền.
Thẩm Nguyệt Kiều bỗng thấy nó giống như một chiếc hộp Pandora.
Trong đó có lẽ cất giấu đủ thứ có thể lật đổ hết mọi quan niệm của suốt bao năm nay.
Giống như đống hồ sơ y tế dày cộp trước mặt.
Hít một hơi thật sâu, như gom hết dũng khí, cuối cùng Thẩm Nguyệt Kiều cũng mở trang đầu tiên của cuốn nhật ký.
“Ngày 13 tháng 12 năm 2012, trời nắng. Không hiểu sao mình cứ thấy ba mẹ và các em hình như không vui khi mình trở về nhà. Đặc biệt là em tên Duệ Thi, ánh mắt ấy mình rất lạ. Nhưng chắc là mình nghĩ quá thôi. Mình sẽ cố gắng hòa nhập vào gia đình này, sẽ một người con ngoan, một người chị tốt!”
…
Hai tiếng nữa trôi qua.
Thẩm Nguyệt Kiều cuối cùng cũng đọc đến trang cuối cùng của cuốn nhật ký.
Khi thấy trang giấy kín đặc chữ tiếng Pháp, vẻ bình tĩnh trên mặt ta hoàn toàn sụp đổ.
Thẩm Thư Ninh biết tiếng Pháp!
Vậy ở trong nhà họ Thẩm, những gì ta, ba mẹ và chị hai với nhau bằng tiếng Pháp…
Chẳng lẽ Thẩm Thư Ninh đều nghe hiểu hết?!
Khi đọc đến câu: “Sau này em chỉ còn một người chị thôi”, tay Thẩm Nguyệt Kiều cầm cuốn nhật ký run lên bần bật.
Cô ta chợt nhận ra.
Thẩm Thư Ninh không phải đang giận dỗi, cũng không phải muốn thu hút sự ý của ai.
Mà là thật sự đi rồi.
Thật sự rời khỏi cái “gia đình” này – nơi mà không ra , người thân không ra người thân!
Thẩm Nguyệt Kiều ngồi sững rất lâu, không thể tiêu hóa nổi tất cả những gì mình vừa đọc .
Nếu sáng nay ta vẫn còn nghi ngờ mấy tờ báo cáo kia có thật không.
Thì đọc xong cuốn nhật ký này, trong lòng ta đã hoàn toàn lung lay.
Chẳng lẽ những gì mình thấy suốt bấy lâu nay đều không phải sự thật?
Chẳng lẽ Thẩm Duệ Thi lại giỏi che giấu đến mức này sao?
Thẩm Nguyệt Kiều bỗng cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
Cô ta rút điện thoại ra, định gọi cho Hạ Yến Từ.
Vì trong nhật ký của Thẩm Thư Ninh có hẳn một đoạn viết riêng gửi ta.
Nhưng ngay lúc chuẩn bị bấm nút gọi, Thẩm Nguyệt Kiều lại chần chừ.
Anh Yến Từ thật sự chị cả.
Bây giờ chị ấy bỏ đi rồi, nếu thấy mấy thứ này chắc chắn ấy sẽ nổi giận, mất hết lý trí.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Nguyệt Kiều vẫn quyết định trước tiên phải đến bệnh viện.
Có những chuyện, những lời cần phải để chính người nhà họ Thẩm tự rõ, tự xử lý với nhau trước đã.
Lúc đó đã gần tám giờ tối, ta định sáng sớm hôm sau sẽ đi.
…
Cùng lúc đó.
Biệt thự nhà họ Hạ.
Hạ Yến Từ không ngừng bấm gọi vào số của Thẩm Thư Ninh.
Lúc đầu còn nghe tiếng “không có người nghe máy”, sau đó thì thành “số máy này không tồn tại”.
Rõ ràng Thẩm Thư Ninh đã hủy luôn số điện thoại.
Phát hiện này khiến lòng Hạ Yến Từ càng thêm hoảng loạn.
Anh ta mơ hồ cảm thấy mình đã đánh mất thứ gì đó vô cùng quan trọng, thứ mà sẽ không bao giờ có lại nữa.
Nhìn vào khung chat WeChat vẫn im lìm không một tin trả lời, gương mặt Hạ Yến Từ dần trở nên lạnh như băng.
Anh ta gọi cho trợ lý:
“Huy hết mọi mối quan hệ, bằng mọi giá, cho dù lật tung cả Bắc Kinh này cũng phải tìm ra tung tích của Thư Ninh cho tôi!”
Kết thúc cuộc gọi, Hạ Yến Từ ngồi lặng trong bóng tối mênh mông, rất lâu vẫn không thể bình tĩnh.
Một đêm không ngủ.
…
Sáng hôm sau, tám giờ.
Thẩm Nguyệt Kiều đến bệnh viện nơi ba mẹ và chị hai đang nằm.
Nhưng y tá lại :
“Sáng nay sớm, ông bà Thẩm đã thủ tục cho Thẩm xuất viện về nhà rồi.”
Không còn cách nào, Thẩm Nguyệt Kiều đành quay xe trở về biệt thự.
Nhà họ Thẩm đã dọn dẹp lại y như trước hôm cưới, đám người giúp việc thì ai nấy mặt mày ủ rũ.
Vừa thấy Thẩm Nguyệt Kiều, họ như thấy cứu tinh.
“Tam tiểu thư, mau đi xem đi, Nhị tiểu thư vừa khóc vừa , cứ nhất định đòi đốt phòng của Đại tiểu thư!”
Nghe , Thẩm Nguyệt Kiều nhíu chặt mày.
Bạn thấy sao?