Trở Lại Là Chính [...] – Chương 11

CHƯƠNG 11

“Nguyệt Kiều, con về rồi, mau khuyên nhủ chị hai con đi!”

Ngoài cửa phòng chứa đồ, mẹ Thẩm mắt đỏ hoe, hiển nhiên vừa khóc xong.

Thẩm Nguyệt Kiều không gì, chỉ lấy ra cuốn nhật ký.

“Ba mẹ, con muốn hai người đọc trước cuốn nhật ký chị cả để lại.”

Cô ta mở đến trang cuối cùng:

“Chị cả biết tiếng Pháp. Những lời khó nghe mà chúng ta trước mặt chị ấy, chị đều nghe hiểu hết.”

Lời vừa dứt, ba mẹ Thẩm sững sờ.

“Sao có thể?” Mẹ Thẩm lẩm bẩm: “Nó chưa từng học gì, cũng chưa từng biểu hiện ra ngoài.”

Ba Thẩm thì cầm lấy cuốn nhật ký, chậm rãi đọc từng chữ.

Thẩm Nguyệt Kiều mím môi, xoay người đi về phía phòng chứa đồ.

Đó cũng từng là phòng của chị cả.

Bên trong đã bị Thẩm Duệ Thi tan hoang gần hết, dù thật ra Thẩm Thư Ninh cũng chẳng để lại nhiều thứ.

Nhìn cảnh em mình phát điên như thế, Thẩm Nguyệt Kiều cau mày hỏi:

“Chị hai, người hiến thận cho Yến Từ năm đó, không phải chị đúng không?”

Nghe câu hỏi đó, Thẩm Duệ Thi đang điên cuồng đập lập tức khựng lại.

Nhìn thấy phản ứng của ta, đáy lòng Thẩm Nguyệt Kiều như sụp đổ.

Phản xạ theo bản năng không lừa ai.

Nhận ra bản thân từng thật sự hiểu lầm Thẩm Thư Ninh quá nhiều, ánh mắt Thẩm Nguyệt Kiều chị hai mình đầy thất vọng.

“Chị hai, rốt cuộc chị đã lừa chúng ta bao nhiêu chuyện?”

“Tại sao chị chặn tiền sinh hoạt mà ba mẹ bảo tài chính chuyển cho chị cả?”

“Tại sao chị người hành hạ chị cả trong tù?”

“Tại sao chị dối là mình đã hiến thận cho Yến Từ?”

Ba câu hỏi liên tiếp khiến Thẩm Duệ Thi không còn chút khí thế điên loạn nào.

Cô ta Thẩm Nguyệt Kiều:

“Em… em đang ?”

Đúng lúc này, ba mẹ Thẩm cũng đọc xong nhật ký, đi đến.

“Đúng đó, Nguyệt Kiều, mấy câu hỏi này là sao? Ba mẹ nghe không hiểu gì cả.”

Thẩm Nguyệt Kiều thở dài, lấy từ trong túi ra những tờ kết quả khám bệnh và hồ sơ y tế.

Cô ta lại móc điện thoại gọi cho trợ lý.

“Dẫn mấy người đó vào đây.”

Năm phút sau.

Trợ lý dẫn theo mấy người – quản giáo nhà tù, nhân viên tài chính của Tập đoàn Thẩm Thị, còn có một người phụ nữ trông dữ dằn bước vào.

Nhưng điều không ai ngờ là…

Đi cùng họ còn có Hạ Yến Từ với vẻ mặt lạnh như băng.

Ánh mắt ta quét qua một lượt người nhà họ Thẩm, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Duệ Thi.

“Tôi nghĩ, là hôn phu của Thư Ninh, tôi cũng có quyền biết sự thật.”

Nghe câu đó, gương mặt Thẩm Duệ Thi vốn còn gắng gượng bình tĩnh lập tức trắng bệch không còn chút máu.

Môi ta khẽ run:

ba, đang ? Em nghe không hiểu gì hết…”

“Chị hai, đến giờ chị vẫn không chịu thật với chúng tôi sao?”

Giọng Thẩm Nguyệt Kiều bỗng cao lên.

Ánh mắt ta đầy thất vọng:

“Bao nhiêu chuyện năm xưa là chị vu oan cho chị cả. Bao nhiêu tội lỗi bắt chị ấy chịu thay. Chị nhất định để tôi phải hết ra từng thứ một sao?”

Lời vừa dứt, Thẩm Duệ Thi hoảng sợ lùi về sau một bước, suýt ngã ngồi xuống đất.

Cô ta đỏ mắt, vẫn cố bộ yếu ớt tội nghiệp:

“Nguyệt Kiều, chị là chị hai của em, sao em lại có thể với chị như ?”

“Ha.” Thẩm Nguyệt Kiều bật lạnh:

“Vậy chị quên rồi sao? Thẩm Thư Ninh là chị cả của em đấy! Là chị ruột của em!”

Tiếng “chị ruột” vừa vang lên, mặt Thẩm Duệ Thi càng thêm tái nhợt.

Có lẽ hai chữ “chị ruột” như đâm thẳng vào tim ta.

Cô ta bắt đầu ôm ngực, nhăn mặt, giả vờ khó thở.

“Đủ rồi! Nguyệt Kiều, con muốn ép chết chị hai con hay sao?”

Thấy Thẩm Duệ Thi yếu ớt như sắp ngã, mẹ Thẩm vội vàng nhào tới, nước mắt lưng tròng.

Thẩm Nguyệt Kiều mẹ mình, không thể tin nổi:

“Mẹ, mẹ vẫn còn bênh chị ấy sao? Mẹ có biết chị ấy đã bao nhiêu chuyện sai trái không? Mẹ có biết ai mới là con ruột của mẹ không?”

Cô ta giơ những tờ kết quả khám bệnh lên.

“Chị cả chỉ còn một quả thận. Bảy năm trước, người ghép thận thành công cho Yến Từ là chị ấy!”

“Chị cả bị nhốt trong tù bảy năm, suýt chết mấy lần, toàn bị người ta đánh đến !”

“Chị ấy ở nhà họ Thẩm mười hai năm, chúng ta không ai thương, không ai quan tâm. Chỉ vì lời chị hai, chúng ta ghét bỏ, trách móc chị ấy. Nhưng chị hai giả vờ bị trầm cảm, tất cả chỉ là đóng kịch!”

Nói đến đây, Thẩm Nguyệt Kiều mới rút ra đòn chí mạng nhất dành cho Thẩm Duệ Thi.

Cô ta đưa ra tờ kết quả khám sức khỏe chứng minh Thẩm Duệ Thi có đủ hai quả thận, kèm theo kết quả giám định tâm lý cho thấy ta hoàn toàn bình thường.

Lúc này, Hạ Yến Từ – người vẫn im lặng đứng một bên từ nãy giờ – cuối cùng cũng mở miệng.

“Nguyệt Kiều, đưa tôi xem hồ sơ của Thư Ninh.”

Thẩm Nguyệt Kiều run rẩy đưa xấp giấy trong tay cho Hạ Yến Từ.

Còn Thẩm Duệ Thi thì hoàn toàn sụp đổ, ngã ngồi bệt dưới sàn.

Trong tập hồ sơ là đủ thứ giấy tờ – giấy báo nguy kịch, ảnh chụp X-quang, CT, những tấm ảnh chụp thương tích.

Càng lật về sau, nội dung càng tàn nhẫn đến ghê người. Gương mặt Hạ Yến Từ càng lúc càng u ám đáng sợ.

Trong đó có một bức ảnh toàn thân của Thẩm Thư Ninh.

Cánh tay, bụng, lưng, đùi…

Chỗ nào lộ ra da thịt đều chằng chịt vết thương – vết cắt, vết bầm, vết sẹo cũ mới.

Đó là những vết tích của vô số lần bị đánh đập, tra tấn trong tù.

Hạ Yến Từ vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng, khi thấy những vết thương đó, sắc mặt ta bỗng trở nên méo mó, vặn vẹo vì phẫn nộ.

Chỉ trong một khoảnh khắc, ta sải bước về phía Thẩm Duệ Thi.

Ánh mắt ta lạnh lẽo, như thú săn mồi con mồi, giọng khàn khàn, run lên vì giận dữ:

“Nói đi. Nói cho tôi biết. Chị đã gì với Thư Ninh? Đã đối xử với ấy thế nào!”

Người đàn ông từng ôn tồn nhã nhặn, lúc này hoàn toàn mất hết lý trí.

Đôi mắt đỏ rực như sắp nhỏ máu.

“Thẩm Duệ Thi, tại sao chị lại đối xử với ấy như thế hả?!”

Thấy không còn che giấu nữa, Thẩm Duệ Thi bật thê lương.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...