Trở Lại Là Chính [...] – Chương 20

CHƯƠNG 20

Mẹ Thẩm vỗ nhẹ lên tay con .

“Nghe đã đưa vào bệnh viện tâm thần Nhân Tâm.”

“Với tính cách đó, sao mà chịu nổi việc mặt bị hủy, chân thì tật.”

Thẩm Nguyệt Kiều thật.

“Những thứ đó chỉ là gieo gió gặt bão thôi.”

“Chỉ mong nó đừng giả điên để trốn tội.”

Mẹ Thẩm cụp mắt xuống, giọng bình thản không một gợn sóng.

Căn hộ ở số 8, đường Tiêu Vân, hợp khu Hợp Sinh.

Thẩm Thư Ninh uống một viên thuốc giảm đau, rồi ngồi trên thảm yoga từ từ xoa bóp và kéo giãn.

Cô từng nghĩ đời này mình sẽ phải sống với một cái chân tật.

Nhưng ở Dominica, nhờ sự giới thiệu của chủ nhà và Andy, đã gặp một chuyên gia chỉnh hình hàng đầu.

Sau hơn nửa năm điều trị và phục hồi, trừ khi chạy nhanh thì hầu như không ai nhận ra chân từng bị thương nặng.

Lúc này, chuông cửa reo lên.

Ngoài ông Lạc Ngọc và cảnh sát Tiểu Trần, không ai biết ở đây.

Trừ phi…

Thẩm Thư Ninh khẽ cau mày, bấm nút mở camera chuông cửa.

Trên màn hình hiện ra một gương mặt điển trai quá mức hốc hác rõ rệt.

Khuôn mặt này, Thẩm Thư Ninh từng muốn quên, lại chưa bao giờ quên .

“Quả nhiên là , Hạ Yến Từ.”

Giọng của Thẩm Thư Ninh qua loa cửa video truyền thẳng vào tai Hạ Yến Từ.

Không hiểu vì sao, đúng khoảnh khắc ấy…

Hạ Yến Từ gần như không kìm nước mắt.

“Thư Ninh, biết mà… Em chính là Thư Ninh. Sao em lại là ‘Thẩm Thư Ninh’ chứ? Em chính là Thẩm Thư Ninh mà đã tìm suốt bao năm…”

Nghe đến đây, Thẩm Thư Ninh lập tức mở tung cửa.

“Không, tôi chính là Thẩm Thư Ninh.”

Cô lấy từ túi ở sảnh ra một tấm giấy tờ, giơ ngay trước mặt Hạ Yến Từ.

“Tôi là Thẩm Thư Ninh. Hạ Yến Từ, tìm suốt bao năm tên Thẩm Thư Ninh đã chết rồi. Anh quên rồi sao? Chính đã tự tay đẩy ấy vào ngục, tự tay chết ấy!”

Ánh mắt Thẩm Thư Ninh lạnh như băng :

“Giờ còn định diễn trò thâm sâu nặng gì nữa hả?”

Cô không thèm quan tâm mặt đã tối sầm, từng chữ thốt ra như dao cứa tim:

“Thẩm Thư Ninh đã chết từ lâu rồi. Là , là Thẩm Duệ Thi, là cả nhà họ Thẩm cùng nhau chết ấy trong ngục.”

Nói đến đây, khóe môi Thẩm Thư Ninh nhếch lên lạnh.

“Không, ấy chết còn sớm hơn. Cô ấy chết vào cái ngày nhiều năm trước, khi chọn Thẩm Duệ Thi.”

Khuôn mặt Hạ Yến Từ càng lúc càng trắng bệch dưới những lời như đâm vào tim.

“Thư Ninh, … xin lỗi…”

Hóa ra ba chữ “xin lỗi” lại nhẹ hẫng đến thế.

Chỉ trong một đêm, đây đã là lần thứ hai Thẩm Thư Ninh nghe từ miệng .

Nhưng xin lỗi thì có ích gì?

Những tổn thương năm xưa không thể vãn hồi.

Chúng in sâu thành sẹo trong năm tháng, không cách nào tha thứ.

“Hạ Yến Từ, muộn rồi. Tất cả đều muộn rồi.”

“Bảy năm trước tôi đã từng cầu xin , chỉ cần nghe tôi một câu thôi – chỉ một câu. Anh có nghe không? Bảy năm sau càng ra tay tàn nhẫn hơn.”

“Ngày đó tôi , tôi chỉ hy vọng cả đời này đừng hối hận.”

Ánh mắt Thẩm Thư Ninh bình tĩnh vô cùng:

“Hạ Yến Từ, giờ hối hận chưa?”

Hối hận không?

Trong giấc mơ, đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Thư Ninh cứ dày vò.

Khi tỉnh dậy, lời thú tội của Thẩm Duệ Thi cứ như từng nhát dao cứa vào tim.

Anh đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, đã tổn thương một người vô cùng quan trọng.

Sao lại không hối hận cho ?

“Thư Ninh, biết một bước sai là sai mãi. Bảy năm trước đã không thể tha thứ cho bản thân, bảy năm sau càng sai không thể cứu vãn. Anh không cầu xin em tha thứ. Anh chỉ cầu xin em… cho một cơ hội chuộc lỗi không?”

Giọng Hạ Yến Từ run lên, mắt đỏ hoe.

“Không.”

Giọng Thẩm Thư Ninh lạnh như băng.

“Hạ Yến Từ, giờ tôi chỉ mong tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt.”

Nói dứt lời, dứt khoát đóng sầm cửa lại.

Đêm đó, không chợp mắt.

Sáng hôm sau mở cửa ra, Thẩm Thư Ninh giật mình sững lại.

Hạ Yến Từ đang quỳ thẳng tắp trước cửa nhà .

Nhìn tư thế ấy, rõ ràng đã quỳ suốt cả đêm.

Bắc Kinh đã bắt đầu vào mùa sưởi ấm, ban đêm nhiệt độ hành lang chắc phải xuống dưới 0 độ.

Cô thật không ngờ Hạ Yến Từ lại chọn cách này để ‘chuộc lỗi’.

Cũng may là căn hộ chỉ có một nhà một tầng, nếu bị hàng xóm thấy thì không biết sẽ bàn tán thế nào.

Thẩm Thư Ninh cau mày sâu hơn.

“Hạ Yến Từ, bao giờ mới bỏ cái thói muốn gì thì hả?”

Nghe thấy giọng , Hạ Yến Từ chậm rãi ngẩng đầu.

Gương mặt trắng bệch như tuyết, môi nứt nẻ đến đáng sợ.

“Thư Ninh, em gì?”

“Tôi , ‘chuộc lỗi’ của đã phiền đến cuộc sống của tôi rồi. Hơn nữa nếu thật sự muốn chuộc lỗi, không định trả lại quả thận của tôi trước à?”

Lần này đến lượt Thẩm Thư Ninh đứng trên cao, lạnh lùng xuống.

“Em đúng.”

Hạ Yến Từ lảo đảo đứng dậy, hai chân tê dại đến mức gần như không còn cảm giác.
Anh móc trong túi ra một con dao sắc lạnh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...