Trước mặt Thẩm Thư Ninh, Hạ Yến Từ không hề do dự mà đâm thẳng lưỡi dao vào ngực mình!
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch đó, Thẩm Thư Ninh rõ cây dao găm.
Đó là con dao Tạng mang về từ Tây Tạng mười năm trước khi đi vẽ ở Potala.
Năm đó sinh nhật 20 tuổi của Hạ Yến Từ.
Thẩm Thư Ninh đã tặng con dao Tạng nạm đá quý và một bức tranh quà.
“Cảm ơn em, Thư Ninh, đây là món quà sinh nhật thích nhất năm nay.”
Cô vẫn nhớ rõ lúc ấy Hạ Yến Từ cúi mắt , khẽ thật dịu dàng.
Cô từng nghĩ chắc đã vứt cây dao ấy từ lâu rồi.
“Phập!”
Âm thanh đầu nhọn cắm vào thịt.
Tiếp theo là máu tươi ấm nóng tuôn ra như vỡ đê.
Hạ Yến Từ ngã ngửa ra sau, chỉ còn nghe giọng Thẩm Thư Ninh đầy kinh hoảng.
“Anh điên rồi à? Hạ Yến Từ!”
Trước khi ý thức mơ hồ hẳn, cảm nhận lòng bàn tay mềm mại của Thẩm Thư Ninh đang ghì chặt lên vết thương trên ngực mình.
Anh cũng nghe thấy tiếng gào khản cả giọng:
“Hạ Yến Từ, tôi cho biết! Cho dù bây giờ chết rồi, tôi cũng không tha thứ! Cả đời này, kiếp sau này, vĩnh viễn tôi cũng không tha thứ!”
Bệnh viện Thánh Gioan.
Hạ Yến Từ đưa vào phòng cấp cứu.
Bà Thẩm nghe tin từ trợ lý Lý vội vã chạy đến.
“Thư Ninh, con ơi, con không sao chứ?”
Bà Thẩm nắm lấy Thẩm Thư Ninh đầy máu, trái phải lo lắng.
“Con không sao, đây toàn là máu của Hạ Yến Từ.”
Thẩm Thư Ninh khẽ cau mày, tránh đi bàn tay mềm ấm của bà.
Cô lạnh nhạt hỏi:
“Vừa rồi bà gọi tôi là gì?”
“Xin lỗi…” Bà Thẩm tự biết mình lỡ lời.
“Không sao.”
Thẩm Thư Ninh ngồi xuống băng ghế, phẩy tay dứt khoát.
Cô hiểu—đó chỉ là thói quen gọi tên của bà dành cho Thẩm Duệ Thi và Thẩm Nguyệt Kiều.
Chỉ là thói quen thôi.
“Thư Ninh.”
Bà Thẩm đi tới trước mặt , chầm chậm mà kiên quyết quỳ xuống.
Thẩm Thư Ninh đang bực, suýt thì rút điếu thuốc ra châm, bị tác ấy giật mình hoảng hốt.
Cô vội đỡ lấy cánh tay bà:
“Bà gì ? Bà là bề trên, là phu nhân nhà họ Thẩm, sao có thể quỳ tôi?”
Không hiểu sao câu đó lại tim bà Thẩm đau nhói.
Có lẽ trong mắt Thẩm Thư Ninh, bà có vô vàn vai vế, đã hoàn toàn biến thành một người dưng không liên quan.
“Thư Ninh, mẹ chỉ muốn dùng tư cách một người mẹ để xin lỗi con mình.”
Bà ngẩng lên, đôi mắt đã nhòe lệ.
Mẹ?
Thẩm Thư Ninh khựng lại.
Cô bỗng thấy thật nực .
Sao con người cứ luôn như ?
Luôn chờ đến khi mất đi mới biết hối hận.
Luôn phải trả giá đẫm máu mới nhận ra lỗi lầm năm xưa.
“Phu nhân Thẩm, bà muốn tôi tha thứ cho Thẩm Duệ Thi sao?”
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Thư Ninh chỉ nghĩ đến khả năng ấy.
Cô bà Thẩm, giọng dửng dưng:
“Giờ tôi chỉ là một họa sĩ nhỏ không quyền không thế, sự tha thứ của tôi không quan trọng.
Nếu mấy người cảm thấy bất an quá thì cứ coi như Thẩm Thư Ninh đã chết đi.”
Thẩm Thư Ninh khẽ :
“Lần này trở về, chưa tự giới thiệu. Tôi tên là Thẩm Thư Ninh.”
Câu “Phu nhân Thẩm” và cả lời “cứ coi như tôi đã chết” khiến bà Thẩm đau thắt ruột gan.
Bà lắc đầu lia lịa:
“Không… không phải thế, Thư Ninh, mẹ không hề muốn con tha thứ cho Duệ Thi. Những chuyện nó với con không thể tha thứ. Dù nó phải cả đời cắn rứt, hay phải nếm trọn nỗi khổ đau của con ngày trước, thì đó cũng là cái giá nó phải trả.”
Bà Thẩm nắm chặt tay Thẩm Thư Ninh.
“Con không cần phải tha thứ cho nó, thậm chí với cả mẹ, ba, Nguyệt Kiều hay là cậu Hạ, con đều có quyền chọn không tha thứ.”
Nước mắt bà Thẩm tuôn như mưa.
“Thư Ninh, chúng ta nợ con, mẹ chỉ muốn bù đắp cho con.”
“Không cần đâu.”
Thẩm Thư Ninh nhẹ nhàng ngắt lời.
“Giờ tôi không cần nữa.”
Không cần nữa.
Tức là đã từng rất cần.
Nhưng mọi thứ đã qua rồi.
“Con biết, bây giờ chúng ta gì đi nữa thì với con cũng chẳng còn quan trọng.”
Bà Thẩm với vẻ kiên quyết.
“Nhưng thứ thuộc về con, chúng ta nhất định phải trả lại.”
Bà mở túi xách, lấy ra mấy xấp giấy tờ.
Chậm rãi giải thích từng thứ.
“Đây là giấy chuyển nhượng 24.8% cổ phần tập đoàn Thẩm thị, đứng tên mẹ, đã công chứng xong, bây giờ đưa con.
Còn đây là hai căn nhà, là lúc ông ngoại con còn sống đã mua cho con, vốn dĩ là của con.”
Bà Thẩm con , ánh mắt đầy cẩn trọng.
Cố gắng nở một nụ yếu ớt.
“Con bây giờ là họa sĩ, thật tốt. Ở Kinh thị có mấy phòng tranh và bảo tàng mỹ thuật tư nhân rất tốt, mẹ đã mua lại hết rồi, bây giờ cũng là của con.”
“Phu nhân Thẩm, mấy thứ này tôi không thể nhận. Tôi bây giờ sống rất ổn, thật sự không cần.”
Bạn thấy sao?