Trở Lại Là Chính [...] – Chương 22

CHƯƠNG 22

Thẩm Thư Ninh vẫn lắc đầu từ chối.

Thế ánh mắt bà Thẩm vẫn dịu dàng, đầy thương.

“Con à, vốn dĩ đây là của con, mẹ chỉ trả về đúng chỗ của nó mà thôi.”

Đối diện ánh mắt ấy, một đứa trẻ từng thiếu thốn thương như Thẩm Thư Ninh sao có thể không lòng?

Nhưng có những vết thương không thể xóa đi chỉ bằng vài câu hay tiền bạc.

Đặc biệt là khi đã lớn lên.

Thẩm Thư Ninh vẫn chậm rãi kiên quyết lắc đầu.

“Phu nhân Thẩm, từ nhỏ đến lớn, điều tôi hiểu rõ nhất chính là trên đời này không có gì vốn dĩ chắc chắn thuộc về ai, bất kể là huyết thống hay cảm.”

Trong ánh mắt đầy đau buồn của bà Thẩm, khẽ .

“Mẹ à, trước kia con thật sự rất mong mẹ có thể thương con như thương Thẩm Duệ Thi. Nhưng bây giờ con thật sự không cần nữa.

Không ai vì thiếu thương của ai mà không sống nổi cả.”

Thẩm Thư Ninh dừng lại một nhịp, giọng khẽ khàng.

“Nhất là con.”

Đó là nhát dao sắc lạnh nhất, cũng là cái tát chói tai nhất.

Bà Thẩm từng vì hai chữ “mẹ ơi” mà bừng lên hy vọng, lại vì những lời sau đó mà mặt mày tái nhợt.

“Thư Ninh, con thật sự không muốn cho mẹ dù chỉ một cơ hội để bù đắp sao?”

Chưa kịp nghe trả lời, đèn báo đỏ ở phòng phẫu thuật chợt tắt phụt.

Bác sĩ bước ra.

“Người nhà bệnh nhân phải không? Có thể yên tâm rồi. Đưa đến kịp thời và đã cứu chữa thành công, bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm.”

“Cảm ơn bác sĩ. Anh ấy khi nào sẽ tỉnh lại?”

Thẩm Thư Ninh đứng lên, dù trên người dính máu khí chất vẫn mạnh mẽ và rạng rỡ.

“Bệnh nhân gần đây quá mệt mỏi, có thể sẽ ngủ một thời gian. Nhanh thì hai ba tiếng, lâu thì một hai ngày.”

Bác sĩ thành thật .

“Được.”

Thẩm Thư Ninh khẽ gật đầu.

Đã không thể tỉnh ngay, cũng không cần phải ở lại bệnh viện nữa.

“Phu nhân Thẩm, phiền bà thông báo cho trợ lý của ta. Tôi còn công việc, xin lỗi không thể ở lại lâu hơn.”

Tiếng “mẹ ơi” vừa rồi như thể chỉ là ảo giác của bà Thẩm.

Hoặc là một chút xót thương, một chút bố thí cuối cùng trước khi đoạn tuyệt.

Bà Thẩm theo dáng vẻ chững chạc, tự chủ của Thẩm Thư Ninh, trong lòng đau nhói từng cơn.

“Thư Ninh!”

Nhìn theo bóng lưng , bà Thẩm vẫn không kìm gọi một tiếng.

“Cô còn chuyện gì sao?” Thẩm Thư Ninh quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc.

“Không có.” Bà Thẩm khẽ : “Con nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng việc quá vất vả.”

“Được, cảm ơn.” Lời đáp lễ phép xa cách.

Đợi đến khi bóng Thẩm Thư Ninh khuất hẳn sau khúc quanh hành lang, bà Thẩm như mất hết sức lực, ngã phịch xuống ghế.

chằm chằm vào xấp giấy tờ trên tay.

Cho dù Thẩm Thư Ninh không muốn, những thứ này vẫn là của .

Trong phòng bệnh cao cấp, ngay cả khi đang chìm trong giấc ngủ mê man, lông mày của Hạ Yến Từ vẫn nhíu chặt.

Hiển nhiên là lại mơ thấy Thẩm Thư Ninh.

Trong mơ, bóng dáng mờ ảo, luôn lùi xa, từ chối để đến gần.

“Thư Ninh, sai rồi, sai vì rõ ràng em nhất lại chọn kết hôn giả với Thẩm Duệ Thi. Sai vì đã từng dao cuối cùng vẫn tự tay đưa em vào tù. Thư Ninh, bây giờ còn kịp không? Anh em, thật sự em…”

Hạ Yến Từ muốn níu lấy cái bóng mờ nhạt kia, hình ảnh trong mơ sao có thể nắm .

Cho dù có nắm , nó cũng sẽ nhanh chóng tan biến trong lòng bàn tay.

“Thư Ninh, xin lỗi, nguyện ý chịu , nguyện ý trả giá tất cả. Chỉ cần em chịu thêm một lần, chịu với , chịu đón nhận này.”

Thật nực , cũng thật đáng thương.

Ngay cả ba chữ “ em” cũng chỉ dám ra trong mơ.

Nhưng tất cả những lời đó, Thẩm Thư Ninh vĩnh viễn sẽ không biết.

Hợp Sinh · Đường Tiêu Vân số 8.

Thẩm Thư Ninh mệt mỏi cởi áo khoác, đứng trước gương toàn thân.

Trên eo là hình xăm một con bướm lam – Nữ thần Ánh sáng đang giương cánh muốn bay.

Những vết sẹo từng có trong trại giam Xích Tùng, những vết nông đã phẫu thuật xóa đi.

Còn những vết sâu, dù màu đã nhạt hơn, mờ hơn, vẫn hằn trên da thịt .

Cô khẽ chạm vào con bướm sống như thật ấy.

Nỗi đau khi xăm dường như vẫn còn đọng lại trên vùng da dài 10cm đó.

“Hạ Yến Từ, đến ngay cả sẹo trên cơ thể còn không thể xóa hết, xem em sao quên quá khứ, sao lại có thể thêm lần nữa? Đó vốn dĩ là chuyện không thể.”

Thẩm Thư Ninh suốt ba ngày không bước ra khỏi cửa.

Ba ngày ấy, chỉ không ngừng vẽ.

Đau đớn, buồn bã, phẫn nộ… Tất cả những cảm u tối đều trút lên nền giấy trắng.

“Thư Ninh, con ở bên Trung Quốc vẫn ổn chứ? Mẹ đã phơi khô cam và bưởi đỏ rồi, đóng gói xong nhờ Andy gửi cho con. Nghe Bắc Kinh rất khô hanh, nhớ pha trà uống cho ẩm cổ họng nhé. Mẹ đang cầu nguyện cho con ở Dominica.”

Trong bóng tối, chỉ có ánh sáng mờ từ màn hình điện thoại.

Là tin nhắn thoại do mẹ nuôi Mary ở Dominica gửi tới.

Thẩm Thư Ninh co ro trên sàn, nghe đi nghe lại.

“Mẹ…”

Cô lẩm bẩm vô thức.

Thật ra, mọi cảm giác của về hai chữ “mẹ” đều đến từ người phụ nữ trung niên ở nơi xa ấy.

Cô nhớ lòng bàn tay Mary luôn phảng phất hương cúc La Mã, nhớ món cá tuyết sốt cà chua chua đến ê răng, nhớ những miếng trái cây khô phơi nắng héo quắt vẫn đủ màu sắc sặc sỡ…

“Đinh dong.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...