Nhưng sắc đỏ của nó lại càng chói lòa như ngọn lửa đang bùng cháy.
Trùng hợp thay, tên bức tranh chính là 《Lửa trong mưa》.
“Liên hệ với thầy La Ngọc đi, tôi muốn mua bức tranh này, giá nào cũng .”
Không biết đã đứng bao lâu, cuối cùng Hạ Yến Từ trầm giọng .
Vết thương trên người vẫn chưa lành hẳn, một câu thôi cũng phải ngừng lại ho khan.
Trợ lý Lý đứng cạnh gật đầu, lập tức đi .
Những ngày gần đây, Hạ Yến Từ thật sự không xuất hiện trước mặt Thẩm Thư Ninh nữa.
Nhưng vẫn sai trợ lý Lý mỗi ngày mang đến thuốc bổ, hoa tươi, bánh ngọt, thú bông…
Ban đầu Thẩm Thư Ninh không nhận, sau thì cũng không còn ném đi nữa.
Nghĩ tới đó, Hạ Yến Từ khẽ cong môi.
“Hạ Yến Từ.”
Thẩm Thư Ninh vừa chuyện xong với mấy thầy thì thấy trợ lý Lý.
Có trợ lý Lý ở đây, Hạ Yến Từ nhất định cũng có mặt.
Vậy nên mới đi đến đây.
Bức 《Lửa trong mưa》 này treo tận sâu trong sảnh, hầu như không có mấy người qua lại.
Giọng không to đủ nghe rõ.
Thẩm Thư Ninh không tin Hạ Yến Từ không nghe thấy.
Nhưng vẫn mãi không quay đầu.
Cho đến khi tiếng bước chân của càng lúc càng gần.
Cuối cùng dừng lại bên cạnh .
“Hạ Yến Từ, không nghe thấy tôi gọi à?” Thẩm Thư Ninh nhíu mày người đàn ông sắc mặt vẫn tái nhợt.
“Nghe thấy rồi.” Hạ Yến Từ khổ: “Xin lỗi, tôi không cố ý xuất hiện trước mặt em đâu, tôi đi ngay đây.”
Nói rồi, định rời đi.
Thẩm Thư Ninh lại nắm lấy ngón út của .
Chính cũng không giải thích nổi hành của mình lúc ấy.
Có lẽ là vì cây gạo kia.
Khoảnh khắc đó, người bị giữ lại, cả thân thể lẫn linh hồn đều run lên.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, Bắc Kinh đang mưa, em ướt sũng đứng nép dưới mái che ở bến xe buýt, giống một con mèo nhỏ không chốn dung thân. Lúc đó tôi không biết em là đại tiểu thư nhà họ Thẩm, tôi chỉ thấy sao người này lại đáng thương thế.”
Giọng Hạ Yến Từ rất nhẹ, như sợ dọa chạy mất.
“Nhưng khi tôi đi tới gần, em ngẩng đầu tôi. Khi đó tôi đã biết em tuyệt đối không phải một con mèo con yếu ớt. Em không phải kẻ yếu, vì mắt em đen và sáng, bên trong có một thứ bướng bỉnh mà tôi không hiểu . Tôi hỏi em là ai, sao lại ở đây.”
Hạ Yến Từ ngón tay Thẩm Thư Ninh đang móc lấy tay mình, khẽ .
“Em em tên Thẩm Thư Ninh, em cũng không biết mình nên là ai. Em lại hỏi tôi tên gì, tôi cho em nghe, em đọc hai chữ ‘Yến Từ’, rồi em đọc luôn bài 《Gửi cây sồi》 của Thư Đình.”
Thì ra lần gặp đầu tiên, Hạ Yến Từ nhớ rõ rành mạch đến .
Thẩm Thư Ninh Hạ Yến Từ, trái tim đã yên lặng rất lâu lại bất ngờ đập mạnh.
Đó là vì nhớ đến mình năm mười lăm tuổi và Hạ Yến Từ năm mười tám tuổi.
“Nếu em , sẽ chẳng giống như hoa đăng leo lên cành cao để khoe khoang vẻ đẹp của mình.
Em sẽ là một cây gạo bên , đứng ngang hàng cùng với hình ảnh của một cái cây.
Chúng ta cùng chia sẻ giá rét, giông sét, sấm sét, cùng tận hưởng sương mù, mây mù, cầu vồng.
Tựa như mãi mãi chia xa, lại đời đời nương tựa.”
Tại sao khi đó Thẩm Thư Ninh lại đọc bài thơ này?
Là vì chữ “Thư” trong tên , hay vì hai chữ “Yến Từ” khiến nghĩ đến sấm sét, cuồng phong và lửa?
Nhưng bây giờ Hạ Yến Từ đã hiểu – Thẩm Thư Ninh là đóa hoa đỏ rực, là ngọn đuốc dũng cảm.
Còn tổn thương ra cho như dao, như kiếm, như mũi kích.
“Thư Ninh, thế nào mới gọi là vĩ đại?”
Hạ Yến Từ tiến thêm một bước về phía Thẩm Thư Ninh.
“Thư Ninh, xin lỗi, không muốn mãi mãi chia xa với em, chỉ muốn bên em trọn đời.”
“Xin em đấy.” Hạ Yến Từ tựa trán mình vào trán Thẩm Thư Ninh.
“Cho chút gợi ý đi, chỉ một chút thôi cũng .”
Sau buổi triển lãm, Thẩm Thư Ninh trở lại Dominica.
Cô muốn quay về căn gác nhỏ có thể ra biển và núi lửa.
Quay về trong vòng tay của “mẹ”.
“Mari, nếu người từng chị tổn thương đến tận xương tủy cầu xin chị thương lại, chị có cho không?”
Cô tựa đầu lên đùi Mari, mái tóc đen dài xõa xuống.
Trong những cái vuốt ve chầm chậm, Thẩm Thư Ninh lại ngửi thấy mùi hoa cúc La Mã an lành đã lâu không cảm nhận.
“Thư Ninh.”
Sau khi về đây, Thẩm Thư Ninh đã tên thật của mình cho Mari và Andy.
Dù sao ở Bắc Kinh, Hạ Yến Từ và nhà họ Thẩm cũng đã biết “Thẩm Thư Ninh” chính là Thẩm Thư Ninh, nên cũng không cần giấu người thân nhất của mình gì nữa.
“Ừm?” Thẩm Thư Ninh nắm lấy bàn tay già nua của Mari.
Mari cúi đầu, ánh mắt tràn đầy thương: “Nếu em hỏi chị, chị chỉ có thể đừng cho, đừng tha thứ, và là mãi mãi đừng. Nếu bây giờ em dễ dàng tha thứ, thì em của ngày đó đã tuyệt vọng đến thế nào?”
Thẩm Thư Ninh khựng lại.
Đúng , bây giờ sao có thể thay của ngày đó ra quyết định?
Vả lại, gương vỡ lành lại chưa chắc không tái vỡ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thư Ninh ngồi dậy, sang chiếc điện thoại vẫn nhấp nháy bên cạnh.
Là Hạ Yến Từ.
Thầy La Ngọc với có người muốn trả tám con số để mua bức 《Lửa trong mưa》.
Cô không cần đoán cũng biết khách hàng đó là Hạ Yến Từ.
Trên thế giới này, chỉ có mới hoàn toàn hiểu ý nghĩa đằng sau bức tranh đó.
Sau khi giao dịch xong, Thẩm Thư Ninh xin Thẩm Nguyệt Kiều số liên lạc của Hạ Yến Từ.
Và chuyển trả vào tài khoản một nửa số tiền.
Cô hiểu rõ giá trị thực của tác phẩm bây giờ.
Cô không muốn vì mối quan hệ nào đó mà thổi phồng giá tranh, tự lừa mình lừa người rằng tác phẩm của mình đáng giá đến thế.
Bạn thấy sao?