Trở Lại Là Chính [...] – Chương 6

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Cả căn biệt thự nhà họ Thẩm lúc này trang hoàng vô cùng rực rỡ, ba mẹ tôi đang bận rộn chuẩn bị đám cưới cho Thẩm Duệ Thi.

“Ngày kia là ngày hoàng đạo, rất hợp để gả con. Chúng ta nhất định phải đám cưới cho Duệ Thi thật long trọng.”

Mẹ tôi .

Ba tôi thì thở dài:

“Hai, thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà con đã sắp lấy chồng rồi.”

Cả hai người vừa vui mừng, vừa luyến tiếc chuyện Thẩm Duệ Thi sắp kết hôn.

Tôi đứng từ xa họ, bỗng nhận ra họ thật sự, thật sự rất Thẩm Duệ Thi.

Hồi nhỏ, tôi từng xem một chương trình tìm người thân.

Có một bé bị bắt cóc bán về nông thôn, bị đặt tên là “Chiêu Đệ”.

Sau này, bé trở thành bà chủ lớn, tìm lại gia đình ruột.

Cô ấy cứ với MC:

“Tôi tin mẹ tôi không bỏ rơi tôi, chắc chắn mẹ vẫn luôn đi tìm tôi.”

MC với rằng:

“Đúng , mẹ thật sự luôn tìm , bà ấy rất . Tên mà mẹ đặt cho là ‘Minh Châu’.”

Cô ấy không phải tên “Chiêu Đệ”.

Trên chương trình, người phụ nữ ấy khóc đến không thành lời.

Cô ấy cứ lặp đi lặp lại:

“Tôi biết mà, tôi biết mẹ tôi sẽ không bỏ rơi tôi.”

Hồi đó, tôi ngồi trước tivi, cũng khóc nức nở.

Tôi cũng tự nhủ, phải đi tìm mẹ.

Nhưng bây giờ, tôi chợt cảm thấy hối hận.

Hối hận vì đã nhận họ lại.

Nếu không nhận lại, thì trong lòng tôi, họ sẽ mãi là hình ảnh đẹp đẽ nhất.

Tôi không chào hỏi ba mẹ, lặng lẽ quay về căn phòng chứa đồ của mình.

Ngày mai, 9 giờ tối, tôi sẽ rời đi.

Từ đó về sau, trời cao biển rộng, mặc tôi bay nhảy, không cần phải cầu xin thân hay nữa.

Ngày kia, Thẩm Duệ Thi và Hạ Yến Từ kết hôn.

Em tôi, Thẩm Nguyệt Kiều, tổ chức cho họ bữa tiệc chia tay độc thân ngay tại nhà.

Buổi tiệc mời không ít con nhà giàu, cũng có học chung của tôi và Thẩm Duệ Thi.

Sáng hôm sau, trong nhà đặc biệt náo nhiệt.

Phòng tôi không có nhà vệ sinh, tôi chỉ đành ra ngoài rửa mặt.

Đi ngang qua phòng khách, mọi người đang chơi trò thật lòng hay thử thách.

Thẩm Duệ Thi và Hạ Yến Từ ngồi giữa, mọi người vây quanh như trung tâm.

ba, thua rồi, chọn đi, thử thách hay thật lòng?”

Một cậu ấm .

Hạ Yến Từ mím môi, giọng trầm thấp:

“Thử thách.”

“Vậy bọn tôi muốn hôn Duệ Thi một phút.”

Thẩm Duệ Thi đỏ mặt cúi đầu, gương mặt ngượng ngùng.

Em tôi, Thẩm Nguyệt Kiều, :

“Hôm nay là tiệc chia tay độc thân mà, là khoảnh khắc cuối cùng hai người còn độc thân. Mọi người cứ chơi thoải mái đi chứ.”

Nghe , ánh mắt mọi người bỗng về phía tôi.

Có người lên tiếng:

“Vậy ba, chọn bất kỳ nào ở đây hôn một phút cũng mà.”

Không khí xung quanh bỗng sôi hẳn lên.

Tên công tử kia lại chỉ thẳng về phía tôi:

“Thư Ninh, trước đây chị chẳng phải thích ba nhất sao? Anh ấy sắp cưới rồi, chi bằng hôn một phút, coi như kỷ niệm cuối cùng đi?”

Hạ Yến Từ thấy liền đứng dậy, bước về phía tôi.

Nhưng khi chỉ còn cách tôi một mét.

Thẩm Duệ Thi cất tiếng:

ba…”

Giọng ta đáng thương, yếu ớt.

Hạ Yến Từ quay đầu ta, rồi lại tôi, hạ giọng :

“Ở đây đông người như , sắp cưới Duệ Thi rồi, không thể ấy khó xử .”

“Em hiểu cho , không?”

Tôi bình tĩnh đáp “Ừm” một tiếng rồi xoay người đi rửa mặt.

Phía sau lưng tôi là tiếng Hạ Yến Từ và Thẩm Duệ Thi hôn nhau, cùng tiếng reo hò cổ vũ của mọi người.

Tôi tuy thiếu thốn thương, không ngu ngốc.

Khi phải chọn một trong hai, tôi cảm ơn đã buông tha cho tôi!

Ngày hôm đó, cả nhà họ Thẩm vô cùng náo nhiệt.

Đám con nhà giàu thi nhau khen ngợi Thẩm Duệ Thi và Hạ Yến Từ.

“Duệ Thi, cậu và ba đúng là trời sinh một cặp. Bọn này còn nhớ hồi cấp 3, ba thường xuyên đưa cậu về nhà mà đúng không?”

“Tớ còn nhớ ba từng đánh cả đám lưu manh vì cậu, còn lúc hai người gặp tai nạn xe, ba bất chấp nguy hiểm che chở cho cậu. Cậu chính là ngoại lệ duy nhất của ấy.”

Bạn thân của Thẩm Duệ Thi cũng tiếp lời:

ba đối xử với Duệ Thi tốt như , mà Duệ Thi cũng chẳng kém. Mấy năm trước ba bị thương, Duệ Thi còn hiến thận cho ấy.”

“Trời ơi, ba với Duệ Thi đúng là hiếm có.”

“Là hai người cùng nhau ấy chứ.”

Trong giới thượng lưu, trong mắt giới tư bản, thật sự là một thứ xa xỉ, vô cùng quý giá.

Tôi ngồi một mình ở góc nhỏ thuộc về riêng tôi, chỉ thấy buồn .

Bởi vì người mà họ khen ngợi ấy – Thẩm Duệ Thi – tất cả những chuyện đó vốn là tôi.

ba hơn tôi vài tuổi.

Hồi tôi học cấp 3, ấy đã học đại học rồi.

Vì thấy tôi đáng thương, mỗi lần về nhà đều bảo tài xế chờ tôi cùng đi.

Tôi thường bị đám lưu manh quấy rối, ba vì tôi mà cởi áo vest, xông vào đánh nhau.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...