Nhưng nghĩ lại những chuyện Thẩm Thư Ninh từng từ nhỏ đến lớn.
Thẩm Nguyệt Kiều cảm thấy nhất định phải xác minh thật giả của những báo cáo này.
Cô ta không giao mấy thứ đó ra.
Mà gọi riêng một trợ lý tin cậy, dặn dò ta đi điều tra cho rõ mấy năm Thẩm Thư Ninh ở trong tù đã trải qua những gì.
“ ba, còn đứng đó gì! Anh không phải đến đón em đi kết hôn sao?”
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Duệ Thi vỡ bầu không khí nghẹt thở.
Cô ta đi đến bên cạnh Hạ Yến Từ, khoác tay ta.
“Chị ấy bỏ đi thì kệ chị ấy đi mà. Chị ấy cũng là người lớn rồi, ở ngoài sẽ không sao đâu.”
Nghe mấy lời này, Thẩm Nguyệt Kiều và ba Thẩm khẽ nhíu mày.
Thẩm Duệ Thi đúng là chẳng hề quan tâm đến Thẩm Thư Ninh!
Hạ Yến Từ lạnh giọng:
“Tiết mục tìm giày cưới các kiểu bỏ đi. Đám cưới giả thì không cần diễn kịch đến mức đó. Duệ Thi, ngày xưa em chỉ muốn mặc váy cưới đi cùng vào lễ đường, bây giờ thì trực tiếp đi thôi.”
“ ba!” Thẩm Duệ Thi giậm chân tức giận.
Hạ Yến Từ chỉ rút tay ra, quay lưng bước thẳng ra khỏi nhà họ Thẩm.
Nhà thờ.
Vì là đám cưới giả nên Hạ Yến Từ không mời bất cứ khách nào.
Trong nhà thờ ngoài người nhà họ Thẩm và một linh mục thì không còn ai khác.
“Đây không phải thứ em muốn chút nào!”
Nhìn lễ đường lạnh lẽo trống trải, Thẩm Duệ Thi cuối cùng cũng phát cáu.
“ ba.” Cô ta khóc nức nở như hoa lê gặp mưa:
“Chị ấy bỏ đi thì kệ chị ấy chứ, còn có em ở đây mà. Em có điểm nào kém hơn con nhỏ không cha không dạy mẹ không nuôi đó chứ? Nó còn từng ngồi tù, nó xứng với à?”
Hạ Yến Từ bắt đầu mất kiên nhẫn, trong lòng cũng dậy lên nỗi bồn chồn vì Thẩm Thư Ninh biến mất.
“Duệ Thi, lúc trước em dọa tự tử, trèo lên mái nhà đòi nhảy xuống, mới đồng ý cưới giả với em. Bây giờ, đủ rồi. Điều em muốn đã thành hiện thực. Giờ phải đi tìm Thư Ninh.”
Nói rồi, ta thẳng Thẩm Duệ Thi:
“Hơn nữa, em đừng quên – Thư Ninh ngồi tù là thay em!”
Lời vừa dứt, cả nhà thờ lặng như tờ.
Không ai ngờ Hạ Yến Từ lại ra chuyện đó ngay lúc này.
Đúng lúc đó, Thẩm Duệ Thi rút ra một con dao kề lên cổ mình.
“Em mặc kệ! ba, em có điểm nào thua kém Thẩm Thư Ninh? Tại sao cứ thích nó mà không thích em? Anh quên rồi sao? Năm đó bị thương, là em! Em đã hiến thận cho đấy!”
Mẹ Thẩm bị cảnh tượng trước mắt dọa đến hồn bay phách lạc.
Bà vội vàng lao tới giật con dao trong tay Thẩm Duệ Thi:
“Duệ Thi, con đừng chuyện dại dột, mẹ đây, mẹ sẽ giúp con với ba.”
“Đừng tới đây!”
Thẩm Duệ Thi vung dao lên, lưỡi dao lập tức cắt vào cánh tay mẹ Thẩm, máu chảy ra.
Cô ta lẩm bẩm:
“Mẹ ơi, con chỉ muốn có một mình ba thôi, tại sao con lại không như ý?”
“Tất cả là tại Thẩm Thư Ninh! Tại nó! Đáng chết! Thẩm Thư Ninh đáng chết!”
Tiếng nguyền rủa điên cuồng của ta vang vọng trong giáo đường, khiến nơi đó lập tức rối loạn thành một mớ hỗn độn.
Màn kịch cuối cùng cũng hạ màn bằng tiếng còi xe cảnh sát và cứu thương vang lên bên ngoài giáo đường.
Hạ Yến Từ cũng bị thương vì lao tới giật con dao khỏi tay Thẩm Duệ Thi.
Lúc này ta đang ngồi trong xe cứu thương, nhân viên y tế đang băng bó vết thương cho .
Nhưng Hạ Yến Từ dường như chẳng cảm thấy đau, tay vẫn không ngừng bấm gọi điện, nhắn tin cho Thẩm Thư Ninh.
“Thư Ninh, và Duệ Thi chỉ là cưới giả thôi, xong hết rồi. Em đang ở đâu?”
“Em đừng giận nữa, để tới tìm em không?”
“Anh tất cả những chuyện này cũng vì em mà. Là vì em mà mới đồng ý với ấy. Anh chỉ muốn em sống dễ chịu hơn ở nhà họ Thẩm, muốn ba mẹ em thương em hơn.”
Nhưng dù ta nhắn bao nhiêu tin, Thẩm Thư Ninh cũng không trả lời.
…
Trong bệnh viện.
Mẹ Thẩm bất chấp vết thương đang chảy máu trên cánh tay, vội vàng dặn bác sĩ:
“Con tôi bị trầm cảm, nó còn thiếu một quả thận, nó đã chịu khổ nhiều rồi. Làm ơn lúc khâu vết thương nhẹ tay thôi, nó sợ đau lắm.”
Nghe bà , y tá đứng cạnh không nhịn dừng lại, tháo khẩu trang xuống.
“Thưa bà, tôi hiểu tấm lòng của một người mẹ. Nhưng chúng tôi vừa kiểm tra sơ bộ cho ấy rồi.”
“Cơ thể ấy hoàn toàn bình thường, không hề thiếu thận như bà . Xin bà đừng lo lắng quá.”
“Cô gì cơ?”
Ba Thẩm đang đỡ mẹ Thẩm khẽ cau mày.
Y tá tưởng ông không nghe rõ nên kiên nhẫn lặp lại:
“Cơ thể Thẩm tiểu thư ngoài vết thương nhẹ ở cổ thì hoàn toàn khỏe mạnh. Cũng không hề có chuyện bị cắt mất thận. Hai người yên tâm đi, xử lý xong vết thương là ấy có thể về nhà.”
“Sao có thể như thế ?”
Trên mặt ba mẹ Thẩm lộ rõ vẻ bối rối và kinh ngạc.
Cuối cùng vẫn là mẹ Thẩm phản ứng trước.
Bà nắm lấy tay ba Thẩm, hạ giọng:
“Ông à, chuyện này chúng ta tạm thời đừng cho Yến Từ biết. Nếu nó mà biết, chắc chắn sẽ đi hỏi rõ với Duệ Thi, con bé giờ chịu không nổi bất cứ kích nào nữa.”
Ba Thẩm vẫn giữ một chút bình tĩnh.
Ông trầm giọng:
“Bà có từng nghĩ đến chuyện này chưa? Nếu Duệ Thi có đủ hai quả thận, người hiến thận cho Yến Từ năm đó là ai?”
Chớp mắt, trong đầu hai người đồng thời vụt qua cùng một cái tên.
Đứa con ruột bị quên lãng, bị lạnh nhạt.
— Thẩm Thư Ninh.
“Không thể nào.” Mẹ Thẩm phản xạ phủ định ngay.
Nhưng ba Thẩm chỉ lặng lẽ cau mày về phía Thẩm Duệ Thi đang mê man trên giường bệnh.
Trong lòng ông bỗng thấy lạnh buốt – có lẽ suốt 25 năm qua, ông chưa bao giờ thật sự hiểu rõ đứa con mà mình cưng chiều nhất.
Đến khi Thẩm Duệ Thi đẩy vào phòng bệnh, ba mẹ Thẩm cũng không thêm câu nào.
Bạn thấy sao?