Năm tôi 8 tuổi, sau khi mẹ tôi sinh liền tù tì bảy đứa con , cuối cùng cũng sinh một cậu con trai sau 8 năm chờ đợi.
Để cho em trai có cái ăn, chóng lớn và khỏe mạnh, bà nội đã đem đứa cháu xinh đẹp nhất bán cho bọn buôn người với giá 500 tệ.
Tôi khóc lóc cầu xin bà bán tôi để đổi lại chị , bà tôi việc hơn, không muốn bán đi một đứa có thể lao như tôi.
Tên buôn người thấy tôi ngoan ngoãn, nghe lời, đã trả thêm cho bà một trăm tệ để mang tôi đi.
Tôi trải qua bao đau khổ, cuối cùng cũng gặp người tốt, dẫn vị hôn phu là sĩ quan quân đội về nhà.
Không ngờ lại bị chính người em đã kết hôn và sinh ba đứa con giam giữ.
Bất chấp lời van xin của tôi, ta để gã chồng chột mắt của mình nhục và hành hạ tôi.
Chúng đ/á/n/h mù một mắt tôi, c/h/ọ/c đ/ứ/t gân tay chân, khiến tôi gãy xương khắp người mà c/h/ế/t trong thê thảm.
Lần nữa mở mắt, tôi phát hiện mình đã quay về đúng ngày bà nội bán chị .
Đời này, tôi tuyệt đối sẽ không người tốt ngu ngốc nữa…
1
“Bà ơi, con xin bà để chị Sáu đi thay con. Con hứa sẽ ngoan ngoãn việc.
Ai cũng con là đứa xinh đẹp nhất. Sau này lớn lên con sẽ lấy người tốt.
Chỉ cần bà đừng bán con, con nhất định sẽ hiếu thảo với bà… hức hức…”
Trong làn nước mắt nhòe nhoẹt, tôi thấy em đang gào khóc thảm thiết, như sắp ngất đi trước mắt mình.
Tôi không thể tin nổi vào mắt mình khi chứng kiến cảnh tượng quen thuộc đến rợn người này.
Cô em , người đến tận khi 99 tuổi trước khi c/h/ế/t vẫn giữ vẻ béo tốt giàu sang, giọng căm ghét của nó dường như vẫn vang vọng bên tai tôi.
Vậy mà chỉ mới mở mắt, tôi đã thấy lại dáng vẻ non nớt của nó khi 6 tuổi?
“Chát…” Một cái bạt tai vang dội giáng thẳng lên mặt tôi.
“Đồ sao chổi! Mày còn dám đổi chỗ cho em, tao đánh c/h/ế/t mày đấy!”
Bà nội giận dữ quát, rồi lại giáng thêm một cái tát vào miệng em tôi.
“Con nhãi ranh! Bớt lắm lời lại! Làm việc thì chẳng ra hồn, ăn thì giỏi lắm!
Nhìn ba tuổi là biết sau này thế nào rồi!
Cái thứ như mày, tao vừa đã biết chẳng ra gì! Còn khóc nữa thì tao đánh c/h/ế/t cái đồ ăn này!”
Bà tát quá mạnh, khiến đôi môi nhỏ trắng trẻo của em lập tức rớm m/á/u.
Còn khuôn mặt tôi bỏng rát như bốc cháy, nhắc nhở tôi rằng tôi không còn là một linh hồn lang thang mấy chục năm nữa.
Tôi đã trọng sinh!
Trọng sinh đúng vào ngày bà nội muốn bán em để nuôi thằng em trai vừa chào đời!
Tôi em mình, bé đang thở không ra hơi khi nãy giờ đã dừng khóc.
Toàn thân như bị ma nhập mà đứng yên tại chỗ, rồi đôi mắt bắt đầu lướt qua từng người bên cạnh.
Cuối cùng, ánh mắt dừng lại nơi tôi.
Ánh mắt ấy tuyệt đối không phải thứ mà một đứa trẻ 6 tuổi có thể có nó lạnh lẽo và sắc bén.
Lòng tôi chợt thắt lại.
Ngay lập tức, tôi nhận ra có thể… em tôi cũng đã trọng sinh.
Tôi vội vàng thể hiện dáng vẻ che chở cho em, dang hai tay ra chắn trước người nó.
“Bà ơi, để con đi thay em. Em còn nhỏ quá, con sợ nó vừa bị bán ra ngoài đã khóc lóc mà c/h/ế/t mất.
Đến lúc đó ông quay lại đòi tiền thì phiền lắm.”
Tôi rồi quay sang người buôn người:
“Chú ơi, ơn mua con đi. Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, các người bảo con gì, con cũng sẽ nghe theo…”
2
“Chú ơi, mua cháu đi, cháu ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn Sáu nhiều.
Cháu năm nay 10 tuổi rồi, có thể rất nhiều việc.”
Chị Năm sốt ruột .
“Chú ơi, vẫn nên mua cháu thì hơn.
Cháu năm nay 12 tuổi rồi, thêm hai năm nữa là có thể sinh con. Chú mua cháu về sẽ bán giá cao hơn.”
Chị Tư cũng vội vàng cầu xin.
Tên buôn người chưa từng gặp loại “hàng” nào lại chủ đòi bán như .
Giống như kiếp trước, trên khuôn mặt gian xảo với đôi mắt chuột của hắn lộ rõ vẻ hứng thú.
“Bà à, con bé cháu này phản kháng quá dữ.
Nếu mà chưa đi mấy ngày đã c/h/ế/t giữa đường, thì chúng tôi còn phải quay lại đây đòi bà bồi thường đấy.
Còn con bé cháu thứ sáu này thì ngoan ngoãn, nghe lời, chúng tôi mua nó .”
Cũng như kiếp trước, bọn buôn người lại chọn đứa nghe lời là tôi.
Nhưng lần này, tôi chẳng hề sợ bị bán nữa.
Vì em tôi cũng đã trọng sinh.
Kiếp trước, cả đời nó mang chấp niệm điên cuồng với vị hôn phu quân nhân của tôi , Dương Dực Xuyên.
Kiếp này, nó sẽ không thể nào để tôi bị bán thay cho nó như trước nữa.
Còn mấy đứa con lớn hơn thì bọn buôn người không cân nhắc.
Chúng sợ sau khi bán sẽ bị bỏ trốn về nhà, rắc rối với người mua.
Đôi mắt già nua của bà nội lóe lên tia tính toán.
“Không . Con bé cháu này tuy mới 8 tuổi, việc nhanh nhẹn nhất trong đám cháu của tôi đấy.
Nuôi thêm mấy năm nữa là gả rồi, lúc đó lấy tiền sính lễ còn ngon hơn bán cho các người.”
Với bà nội, bán tôi hay bán em cũng chẳng quan trọng.
Bà chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn.
“Mẹ à, hay là bán con Sáu đi. Con Sáu xấu, sau này đòi sính lễ cũng không bao nhiêu.”
Giữa cái nắng gay gắt của tháng Sáu, câu của mẹ tôi lại như một gáo nước lạnh tạt thẳng lên đầu, khiến tim tôi co thắt đến đau nhói.
Lạ là, kiếp trước tôi chẳng thấy đau lòng chút nào, trái lại còn cảm kích vì mẹ đã xin giùm em , chấp nhận bán tôi đi.
Quả thật, chỉ khi đã trưởng thành, con người mới có thể hiểu sự tinh tế trong cảm .
“Bà ơi, mẹ cháu đúng, cháu xấu, lớn lên cũng chẳng lấy nhiều sính lễ đâu. Bán cháu đi, để đổi lấy em Sáu.”
Tôi lặp lại y hệt những lời cầu xin bà của kiếp trước.
Trước mặt em , tôi không thể để lộ rằng mình cũng đã trọng sinh.
Kiếp trước, nó là một bà lão cao quý sống đến 99 tuổi.
Còn tôi, chỉ là một hồn ma vất vưởng vài chục năm. Tôi sợ mình không đấu lại nó.
Khi chưa đủ mạnh, điều đầu tiên cần … là bảo toàn thực lực.
Bạn thấy sao?