3
“Không . Tuy nó không xinh, việc giỏi. Muốn mua con Sáu thì phải trả thêm tiền.”
Bà nội nghiêm giọng .
Tên buôn người tôi một lúc rồi bảo:
“Nhiều nhất là 600 tệ, muốn bán thì bán, không thì thôi, chúng tôi đi chỗ khác lấy hàng.”
Đúng .
Ở vùng núi nghèo đói lạc hậu này, con chẳng khác gì món hàng, bị người thân mua bán như thể không có linh hồn.
“600 thì 600. Giao tiền xong là giao người.”
Bà nội giả vờ khó xử, giọng lại chẳng có vẻ gì tiếc nuối.
Tên buôn người đếm ra một xấp dày tiền mệnh giá 10 tệ, đưa cho bà nội tôi.
Bà sáng rực mắt, cầm tiền lên bắt đầu đếm từng tờ một cách say mê.
Tôi nắm tay em , vừa khóc vừa thở hổn hển, giống hệt như kiếp trước, nghẹn ngào dặn dò:
“Em à, chị không còn ở nhà nữa, em phải ngoan, việc cho tốt, đừng bà giận.
Phải giúp mẹ trông em trai, tuyệt đối không giành đồ ăn với em ấy.”
Em hất tay tôi ra, mỉm ngọt ngào về phía tên buôn người.
“Chú ơi, cháu nghĩ kỹ rồi. Cháu đồng ý đi theo . Chú bán cháu cho ai cháu cũng nghe lời, tuyệt đối không phiền phức.”
Em tôi vốn là một đóa hoa đang nở, lại còn ngoan ngoãn nghe lời, khiến tên buôn người thích mê.
“Lúc nãy không phải còn không chịu sao? Giờ sao lại đổi ý?”
Tên buôn người thắc mắc hỏi.
“Cháu nghĩ rồi. Chị thương cháu như , cháu không thể chỉ biết nghĩ cho bản thân.
Cháu đã 6 tuổi rồi, cũng nên san sẻ gánh nặng với gia đình.”
Một đứa nhỏ mà ra những lời dễ nghe như thế, khiến tên buôn người càng thêm thích.
“Vậy . Cháu theo đi, sẽ tìm cho cháu một nhà tử tế.”
Thế là, người buôn người dẫn theo bé xinh đẹp miệng ngọt – em tôi – rời đi.
Trước khi bước qua cổng sân đất lầy lội, em tôi quay đầu lại tôi, khuôn mặt non nớt nở nụ đắc ý.
Đó là nụ khấp khởi vì sắp bước vào cuộc sống tươi đẹp như mơ.
Mắt tôi đỏ hoe, hét to một câu:
“Em ! Phải ngoan, đừng tham ăn!”
Kiếp trước, để đổi lấy sự tha thứ của em , tôi đã kể cho nó biết chuyện mình tự nguyện gả cho gia đình gã ngốc bị bệnh – chồng tôi kiếp trước – rồi bị họ hành hạ như thế nào.
Nhưng tuyệt nhiên không hề hé ra một chữ nào về cách tôi gặp vị hôn phu Dương Dực Xuyên.
Nếu em muốn đi lại con đường đời của tôi kiếp trước, nó nhất định phải bị bán cho gia đình của tên ngốc kia vợ từ bé.
Nhưng nhà đó đúng là biến thái.
Họ chỉ muốn con lừa kéo cối xay, chứ không hề muốn cho con lừa ăn cỏ.
Kiếp trước, chỉ cần tôi ăn thêm một miếng cơm, lập tức sẽ bị cả vợ chồng nhà đó lao vào đánh đập túi bụi.
4
“Chát…”
Khi tôi còn đang suy nghĩ, một cái tát như trời giáng vỗ thẳng vào má phải, bỏng rát đến mức nhức nhối.
“Đồ vô dụng, đến em cũng không bảo vệ , giữ mày gì nữa?”
Mẹ tôi chửi mắng đầy ghét bỏ rồi tung một cú đá vào hông tôi.
Tôi mới 8 tuổi, người chỉ hơn hai mươi cân, gầy trơ xương.
Bị mẹ đá một phát, cả người tôi bay lên không trung.
Mặt đập thẳng xuống đất, môi bị mài rách vì đất sỏi, m/á/u tanh lập tức trào ra trong miệng.
Bà nội trọng nam khinh nữ đã đành, mẹ tôi một người phụ nữ, lại khinh thường chính đứa con mình sinh ra, xem con như món hàng rẻ tiền đem bán mới là thứ đáng hận nhất.
Tôi trừng trừng mẹ thân hình béo phì cùng bà nội đang mải mê đếm tiền, trong lòng đầy phẫn nộ.
Kiếp này, tôi nhất định sẽ khiến lũ người trọng nam khinh nữ, những kẻ đã c/h/ế/t sáu chị em chúng tôi, phải trả giá!
Mẹ tôi thấy tôi , lại nổi giận định đá tiếp, bị chị Tư và chị Năm ngăn lại người thì ôm lấy, người thì níu chân.
“Mẹ, đừng đánh em Sáu nữa. Nó vẫn luôn xin ấy mua nó mà. Là em đột nhiên đổi ý, chứ em Sáu không gì sai.”
Chị Tư vừa khóc vừa van xin.
Mẹ tôi vung tay tát cả hai người một cái, rồi túm tóc họ lôi ra như muốn giật tung.
“Lũ vô dụng! Đồ ăn ! Biến hết ra! Tao phải đánh c/h/ế/t con vô dụng này!”
“Thôi đi! Mày mới sinh thằng Phú Quý xong, mà tức giận kiểu đó thì sữa sẽ mất hết, không có gì cho nó bú thì tao l/ộ/t d/a mày!
Mau cút vào nhà cho nó bú đi!”
Bà nội gầm lên một tiếng.
Mẹ tôi đang như con sói điên ngay lập tức rụt cổ, co người lại như con cừu nhỏ bị dọa, rồi lủi thủi chạy vào nhà.
“Nại Đệ, Niệm Đệ, hai đứa ra chợ mua hai con gà mái, năm cân trứng, năm cân thịt và hai hộp sữa mạch nha.
Cẩn thận đấy, bể một quả trứng thôi là tao l/ộ/t d/a!”
Bà nội móc ra hai tờ 10 tệ đưa cho chị Tư, chị dắt chị Năm chạy ra ngoài.
“Vượng Đệ, mày lên núi hái ít nấm đi. Tối nay tao hầm gà cho mẹ mày ăn.”
Bà nội ra lệnh cho tôi.
“Dạ, bà.”
Tôi đeo giỏ tre sau lưng, nhanh chân chạy đi.
Lên đến núi, tôi chui vào rừng cây đầy cỏ dại và muỗi, bắt đầu hái nấm.
Có kinh nghiệm học y từ kiếp trước, kiếp này tôi biết cách chọn nấm và rau dại.
Dù mới 8 tuổi, trong tôi là linh hồn của một người 22 tuổi.
Chẳng mấy chốc, tôi đã hái đầy một giỏ nấm và rau rừng.
Kiếp trước, Dương Dực Xuyên từng dạy tôi võ phòng thân và kỹ năng sinh tồn ngoài tự nhiên.
Tôi tự chế một cây cung, thử săn gà rừng.
Không ngờ kỹ năng chưa từng dùng ở kiếp trước, đến kiếp này lại khiến tôi bắn trúng một con gà rừng ngay lần đầu tiên.
Tôi nhóm lửa, vặt lông gà, dùng lá cây bọc kín, đặt vào đống lửa nướng.
Tôi trốn trên núi, ăn ngon lành một con gà nướng, sau đó tựa vào gốc cây nghỉ ngơi.
Bạn thấy sao?