9
Sáng hôm sau, khi bà, bố mẹ và em trai vẫn còn đang say ngủ, tôi lặng lẽ lần mò trong ánh sáng mờ nhạt gọi chị Tư và chị Năm dậy.
Từ nhà ra thị trấn phải đi bộ mười lăm cây số, nếu muốn lên huyện sớm để thu xếp ổn thỏa cho hai chị thì nhất định phải dậy thật sớm.
Hai chị còn mơ màng, dụi mắt tỉnh dậy, đến khi ba chị em ra đến phố thì mặt trời đã lên cao.
Tôi đưa các chị lên xe đi huyện.
Vừa xuống xe, chị Tư tò mò hỏi:
“Em Sáu, tụi mình tay trắng thế này thì kiếm tiền kiểu gì?”
“Tìm việc chứ sao.”
“Tìm việc? Dân quê như tụi mình thì ai mà chịu ?”
Ở cái thời mà đến người lớn còn chưa ăn no mặc ấm, một đứa con mới 12 tuổi mà muốn đi thì đúng là chuyện không tưởng.
Nhưng có thể đi học việc, theo người ta học một nghề.
“Chị Tư, chị Năm, cái người trong giấc mơ hôm trước dạy em cách kiếm tiền, rằng chỉ cần em đưa các chị rời khỏi nhà, không quay về nữa, thì các chị sẽ có cơ hội tìm việc .
Các chị nghĩ kỹ đi muốn giống ba chị trước, bị bố mẹ bán đi đổi tiền, rồi bị nhà chồng hành hạ đến c/h/ế/t?
Hay ở lại huyện việc?”
Hai chị nhau, ánh mắt đầy do dự.
Sau một hồi đắn đo, họ xuống những vết bầm tím trên người mình rồi gật đầu.
Cuối cùng, họ quyết định ở lại huyện tìm việc .
Chị Tư khéo tay, may vá giỏi, nên tôi đưa chị đến tiệm may.
Bà chủ tiệm là một bà năm mươi tuổi, kiếp trước khi tôi và Dương Dực Xuyên đi dạo chợ huyện, tôi thấy tiệm của bà buôn bán rất đắt khách, trong tiệm có nhiều người học việc.
Tôi bảo hai chị chờ bên ngoài, rồi vào tiệm bàn với bà chủ việc nhận chị Tư vào học việc.
Bà ta thấy tôi chỉ là một đứa trẻ con thì vừa cắt vải vừa hất tay đuổi đi.
Cho đến khi tôi đặt trước mặt bà ấy một xấp mười tờ tiền mệnh giá 10 tệ.
“Bà ơi, mẹ cháu cho chị cháu học việc ở đây nửa năm.
Nếu nửa năm mà không học nghề, bà cứ đuổi về.”
Vì số tiền học việc ấy, bà chủ đồng ý nhận chị Tư ở lại.
Bà còn khen mẹ tôi là người tốt thời buổi này, có mấy ai chịu bỏ tiền cho con học nghề đâu chứ.
Tôi : “Dạ, mẹ cháu là người mẹ rất tốt mà.”
Chị Năm thì nấu ăn khéo, mới tí tuổi đã gói bánh bao đẹp như hoa.
Tôi dùng cách tương tự, xin cho chị Năm vào học việc ở một quán ăn sáng.
Hai chị đều là người chịu khó, siêng năng, tôi tin rằng chẳng bao lâu nữa chủ tiệm sẽ quý mến hai người học việc này thôi.
Thu xếp ổn thỏa cho hai chị, tôi đón xe về lại thị trấn.
Trên suốt đoạn đường, trong mắt tôi sáng lên niềm phấn khích.
Bố tàn nhẫn, mẹ bất tài, bà nội ác độc đứa cháu ngoan giỏi nhất của các người…
đã quay về để “cứu rỗi” rồi đây.
À mà quên còn đứa em trai cưng Yêu Tổ kia nữa.
Hiện tại thì đáng thật đấy.
Nhưng sau này nó sẽ trở thành con ác quỷ cả nhà nuông chiều đến biến chất,
dưới sự che chở của ba đứa con của chị , nó đã cưỡng ép nhiều thiếu nữ rồi hành hạ họ đến c/h/ế/t bi thảm.
Chị đây… cũng sẽ “cưng chiều” em một trận.
10
Chiếc xe buýt lắc lư mãi, sau hai tiếng đồng hồ thì đến thị trấn.
Tôi mua hai con gà rừng, thêm ít nấm và rau dại rồi đi bộ về nhà.
Về tới nhà, đúng như tôi dự đoán sau khi ăn nồi canh gà tôi dốc lòng nấu cho họ, bà nội, bố mẹ và cả Yêu Tổ đứa em trai đang bú sữa mẹ vẫn còn mê man chưa tỉnh.
“Bà ơi, dậy đi!”
“Bố, mẹ, hai người cũng mau dậy đi!”
Tôi lần lượt lay từng người.
Bà nội dụi đầu, còn choáng váng, lẩm bẩm:
“Con ranh, tao còn chưa tỉnh ngủ, gọi tao dậy gì?”
“Bà, mặt trời sắp lặn tới nơi rồi mà bà còn chưa tỉnh?”
Vừa nghe tôi , bà hoảng hốt, lập tức mở cái rương gỗ nơi cất tiền.
“Trời đất ơi! Ai ăn cắp tiền của tao rồi?!”
Tiếng gào giận dữ của bà khiến bố mẹ tôi giật mình tỉnh dậy.
Chẳng buồn mang dép, họ vội vàng chạy vào.
“Mẹ! Mẹ bị mất bao nhiêu tiền?”
“Trời đánh nó! Tao chắt chiu cả đời một ngàn năm trăm tệ, giờ chỉ còn ba trăm!
Bị trộm mất một mớ to rồi!”
Bà nội tức đến trợn mắt trắng, như thể muốn ngất ngay tại chỗ.
“Mẹ, cũng tại mẹ cả đấy. Con đã bao nhiêu lần, tiền để ở nhà không an toàn, phải gửi vào hợp tác xã, mẹ không nghe!
Giờ thì bị trộm sạch rồi đấy!”
Bố tôi tức đến nỗi nắm chặt tay, như muốn xông vào đánh bà.
“Không đúng!”
Lần hiếm hoi mẹ tôi câu có lý.
“Nếu là trộm, thì phải lấy sạch, sao lại chừa lại ba trăm?
Ai mà tốt bụng như thế chứ?”
Bà và bố lập tức ngừng lại, quanh phòng, ánh mắt cuối cùng dừng trên người tôi.
“Hai đứa Tư với Năm đâu?”
“Sáng nay con đi cùng chị Tư và chị Năm ra đồng việc.
Hai chị bảo con lên núi hái nấm về nấu canh cho mẹ, nên con đi.
Trên đường, con thấy gà rừng nên rượt theo, bắt hai con mang về.
Về đến nhà cũng chưa thấy chị Tư và chị Năm, chắc hai chị vẫn còn đang việc ở ngoài đồng.”
Bố tôi nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài tìm người.
Mẹ thì thấy nửa giỏ nấm và hai con gà rừng trong sân, lập tức nuốt nước bọt, sai tôi thịt nấu cơm.
Tôi ngoan ngoãn theo.
Mẹ một tay cho Yêu Tổ bú, tay kia cùng bà nội đứng ngồi không yên chờ tin tức.
Nửa tiếng sau, bố tôi mặt mày âm trầm trở về.
“Hai đứa đó chắc chắn là cầm tiền trốn rồi!
Phải báo công an ngay!”
“Không !”
Bà nội lập tức phản đối.
“Báo công an là họ sẽ truy nguồn gốc tiền. Đến lúc đó việc chúng ta bán con Bảy bị lộ, cả nhà tiêu đời!”
“Thế giờ sao?
Chẳng lẽ để hai con chết tiệt đó trộm mất từng ấy tiền?”
“Chát…”
Bà nội tát thẳng vào mặt mẹ tôi một cái.
“Đều tại cái thứ vô dụng là mày!
Sinh ra lũ ăn , giờ bị chúng nó tan cả nhà!”
Bạn thấy sao?