Để tiện qua lại với Trần Vũ Mộng, trước cả khi tôi sinh, Lục Tranh đã thường xuyên lấy lý do bận công tác mà dọn ra ở trong phòng đơn phân tại nhà máy.
Trước kia tôi còn ngây thơ nghĩ hắn vất vả việc, nên tằn tiện nấu canh gà mang đến bồi bổ cho hắn.
Giờ nghĩ lại, chắc mấy bát canh đó đều vào bụng Trần Vũ Mộng cả rồi.
Việc Lục Tranh ôm con chuyển hẳn đến ký túc xá, chỉ sau một đêm đã bị đồn ầm khắp làng.
Mọi người đều đứng về phía Lục Tranh.
Sau lưng thì mắng tôi là người nhẫn tâm, đến cả đứa bé mới sinh cũng không dung thứ nổi.
Cũng trách tôi khi xưa vì muốn giữ thể diện cho chồng, nên luôn giữ hình tượng quá hoàn hảo cho hắn trước mặt mọi người.
Vậy nên giờ chỉ cần có chuyện gì, ai ai cũng đổ hết lỗi lên đầu tôi.
Nếu là ngày thường thì chuyện này cũng chưa chắc lan nhanh đến .
Rõ ràng là có người phía sau cố tung tin bôi nhọ danh tiếng tôi.
Tôi lạnh một tiếng.
Mấy trò mờ ám hèn hạ như thế, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Để xem họ đắc ý bao lâu, đợi con tôi khỏe lại, tôi sẽ từ từ tính sổ từng kẻ một.
Nhưng Lục Tranh căn bản không cho tôi chút thời gian để thở. Ngày hôm sau, hắn đã ôm đứa trẻ quay lại chuyện.
Vừa bước vào cửa, hắn đã ném một lá thư giới thiệu lên bàn trước mặt tôi.
“Sau này em phải ở nhà chăm con, không đi nữa. Ký tên vào tờ này đi, nhường lại công việc kiểm hàng ở trạm lương thực cho Vũ Mộng.”
Chương 4
Công việc kiểm hàng ở trạm lương thực là do cha tôi khi còn sống sắp xếp cho tôi.
Phúc lợi tốt, công việc nhàn nhã.
Thêm vào đó tính tôi vốn siêng năng cẩn thận nên giữ vị trí rất ổn định.
Trước đây Trần Vũ Mộng tuy có dòm ngó công việc này, vì đã Lục Tranh chu cấp ngầm nên không dám chuyện.
Nay ta đột nhiên nôn nóng muốn cướp đi công việc của tôi, chắc chắn là không nhịn nổi nữa rồi – muốn cướp tất cả mọi thứ của tôi rồi đá tôi ra khỏi cuộc đời hắn.
Kế hoạch hay thật, đến mức tôi suýt vỗ tay khen ngợi.
“Tôi sẽ chăm con, tôi cũng sẽ tiếp tục đi . Tại sao tôi phải nhường công việc tốt của mình cho người khác?”
Giọng tôi thản nhiên, lại khiến Lục Tranh cau mày, cắn răng trừng mắt tôi.
Thấy vẻ khó chịu của hắn, trong lòng tôi càng hả hê, bồi thêm một câu:
“Huống chi người đó lại là một con đàn bà tôi cực kỳ, cực kỳ ghê tởm.”
Bị mắng đúng người trong lòng, Lục Tranh gần như không nhịn mà định tay chân.
Hắn thoáng qua đứa bé trong lòng, cuối cùng vẫn cố nuốt giận, gương mặt nghiêm túc giả vờ cảm thông, bắt đầu giở giọng khuyên nhủ.
“Lâm Mộ Vân, chẳng phải em luôn mong quay về, cùng em xây dựng gia đình sao?”
“Chỉ cần em đồng ý nhường công việc cho Vũ Mộng, lại nhận nuôi cả Tâm Tâm, sẽ ở lại, thật lòng sống cùng em.”
Xem cái bộ dạng sâu nghĩa nặng kia kìa.
Vì nhân và con riêng mà bằng lòng quay về sống cùng vợ?
Câu này mà phát ra từ miệng một kẻ học thức nho nhã như hắn, đúng là châm biếm đến cực điểm.
Tâm Tâm, Lục Tâm Tâm.
Đó là cái tên hắn đặt cho con của Trần Vũ Mộng, mang ý nghĩa “tâm niệm trong lòng”.
Còn con ruột của chúng tôi, đã sắp tròn một tuần tuổi, đến giờ vẫn chưa có nổi cái tên.
Chuyện này không đáng sao?
Tôi lạnh, mỉa mai đáp:
“Vì một đứa trẻ bị bỏ rơi mà sẵn lòng hy sinh như thế, chẳng lẽ đứa bé ấy là con ruột ?”
Sắc mặt Lục Tranh lập tức trở nên khó coi, như thể bị tôi bóc trần đúng chỗ đau.
Hắn mím chặt môi, gắng kiềm chế cơn giận, giọng lần nữa dịu đi vài phần.
“Cô đừng bậy! Tôi biết vẫn còn giận tôi chuyện nhận nuôi Tâm Tâm, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, nên ủng hộ tôi.”
“Chỉ cần đồng ý sẽ chăm sóc Tâm Tâm thật tốt, thương nó như con ruột, tôi sẽ lập tức ôm con về nhà, cả nhà bốn người chúng ta sẽ sống vui vẻ bên nhau.”
Tôi suýt nữa bật thành tiếng.
Cả nhà bốn người?
Anh ta còn dám mở miệng ra câu đó à?
Lại còn muốn giở lại chiêu cũ như kiếp trước, bóc lột tôi, trói buộc tôi, bắt tôi nhọc nhằn nuôi lớn đứa con hoang của ta và nhân ? Đúng là mơ giữa ban ngày.
Làm như tôi còn mong ta quay về ấy. Càng đi xa càng tốt!
Tôi con đang ngủ say một lát, rồi đứng dậy mở cửa, giơ chân đạp thẳng hắn ra ngoài.
“Bớt nằm mơ giữa ban ngày đi! Biến khỏi mắt tôi ngay!”
Bạn thấy sao?