Trở Lại Ngày Định [...] – Chương 8

Chương 8

Đúng lúc đó, một chiếc xe tải chở cát đá lao nhanh tới.

Trịnh Nguyệt bất ngờ dùng sức đẩy Mạc Lệ ra đường.

Mạc Lệ cũng không vừa, túm chặt lấy ta.

Cả hai cùng bị cuốn vào bánh xe.

Trịnh Nguyệt bị nghiền gãy cổ, chết tại chỗ.

Mạc Lệ thì gãy đôi hai chân, bị kéo lê một đoạn dài, da thịt tróc toạc, máu me lênh láng.

Thảm cảnh y hệt cái chết của bố mẹ tôi kiếp trước.

Những học chứng kiến có người khóc thét, có người nôn mửa, cuối cùng vẫn là người qua đường báo cảnh sát.

Cảnh sát đến nơi, phụ huynh mới dám dắt từng đứa về.

Tôi nằm trong chăn to, đến chảy nước mắt.

Mạc Lệ cấp cứu hai ngày mới tỉnh.

Nghe phần thân dưới bị cắt cụt, da toàn thân bị mài nát, phải ghép bằng da cá.

Chiếc xe tai nạn là xe tải cũ sắp bị thải loại.

Tài xế chạy đúng luật, không có lỗi, chẳng bồi thường bao nhiêu.

Nhà tôi tiệc xong, nghỉ thêm hai hôm rồi mới về lại Giang Thành.

Vừa tới cổng khu, đã thấy một đám người kéo một cái xe đẩy, khí thế ngút trời bước vào.

Tôi nhận ra người đi đầu chính là bố Trịnh Nguyệt, liền giục bố: “Về quán đi!”

Chúng tôi dừng xe, mang đồ vào quán, rồi quay lại khu xem náo nhiệt.

Lúc đó mới biết, xe đẩy của nhà họ Trịnh đang chở… thi thể của Trịnh Nguyệt.

Trời nóng thế này, chỉ dùng mấy miếng đá lạnh, xác đã bắt đầu bốc mùi.

Mọi người đều tránh xa, chỉ đứng từ xa bàn tán.

Ai cũng nhà họ Trịnh vô lý, rõ ràng là Trịnh Nguyệt đẩy Mạc Lệ.

Nhưng nhà họ vốn đâu có lý lẽ.

Chỉ cần câu “người chết là lớn nhất”, là đủ chiếm lấy đỉnh cao đạo đức rồi.

Y như kiếp trước, tôi cứu Trịnh Nguyệt còn bị vu khống, họ có bao giờ ngại đâu?

Bố mẹ Mạc Lệ đóng cửa không ra, đến đêm thì lén dọn nhà đi mất.

Nhà họ Trịnh chưa dừng lại.

Làm loạn ở khu nhà xong, lại kéo đến trường nơi họ việc, căng băng rôn, khóc lóc, không chịu chôn cất xác, ngày nào cũng lên mạng gào thét, đến cả cảnh sát cũng chẳng .

7.

Cả nhà Mạc Lệ bị “khui sạch”.

Dân mạng đào ra chuyện bố mẹ Mạc Lệ từng ngơ khi học sinh bị bắt nạt, nhận tiền phụ huynh, dùng cách giáo dục hà khắc khiến học sinh trầm cảm…

Danh tiếng tiêu tan.

Tôi thừa nước đục thả câu, dẫn dắt dư luận tìm ra tài khoản phụ của Mạc Lệ từng đăng clip ngược đãi mèo chó.

Lập tức khiến công chúng phẫn nộ.

Trang cá nhân của ta toàn là lời nguyền rủa.

Những người mèo chó cực đoan gửi vòng hoa tới bệnh viện ta đang nằm, còn photoshop ảnh thờ tung lên mạng…

Chửi cả nhà ta là ác quỷ, đáng chết.

Tất cả những gì từng xảy ra với gia đình tôi kiếp trước, giờ lặp lại nguyên si với họ.

Nhưng vẫn chưa đủ, mọi chuyện chưa kết thúc.

Tôi luôn giữ tinh thần cảnh giác, không dám lơ là.

Lúc nào tay cũng cầm dụng cụ bóp lực để luyện, khi cần có thể dùng vũ khí.

Xét theo kiểu giáo dục của bố mẹ Mạc Lệ, họ chẳng bình thường gì.

Giờ con tàn phế, mất việc, mang tiếng xấu, lại hết tiền – cùng đường tuyệt lộ.

Một người dạy Sinh, một người dạy Hóa, ai biết họ có biến thành “dì nồi”, “ nồi” nào đó không.

Tôi ngày nào cũng như lính gác, dính lấy bố mẹ như đứa trẻ, không để họ ở một mình.

Bố mẹ tôi ban đầu còn tưởng tôi , nghe phân tích xong cũng bắt đầu dè chừng.

Cho đến khi, một tuần sau, có thông báo chính thức về một vụ đầu độc tập thể nghiêm trọng.

Công ty sở hữu chiếc xe tải đã tai nạn, vì lý do nhân đạo, đã bồi thường cho gia đình Trịnh Nguyệt 500.000.

Thi thể Trịnh Nguyệt để quá lâu không bảo quản nổi nữa, nhà họ Trịnh mới chịu đưa về quê lo tang lễ.

Sau khi “bóc trần” tội ác của nhà Mạc Lệ, bố mẹ Trịnh Nguyệt nếm mùi ngọt của “lưu lượng”.

Không chỉ mời cả làng ăn tiệc, mà còn mời cả đám livestream câu view.

Trong đó có cả học sinh cá biệt từng lái xe đâm chết bố mẹ tôi – hắn là học trò của nhà Mạc Lệ, đồng thời là kẻ dẫn đầu chiến dịch vùi dập họ trên mạng, tuyên bố sẽ “truy cùng diệt tận” cả nhà họ Mạc cho đến khi chịu nhận tội.

Hơn trăm người cùng livestream, câu view bất chấp liêm sỉ, trông giống buổi họp báo hơn là tang lễ.

Kết quả, đồ ăn vừa dọn lên, tất cả… trúng độc chết.

Mà đó lại là phát trực tiếp, nghe có hơn một triệu người theo dõi, tận mắt chứng kiến thảm án.

Hung thủ chính là… bố mẹ Mạc Lệ.

Hóa ra, hôm trước đó, Mạc Lệ không chịu nổi chuyện bản thân bị tàn phế, đợi lúc cha mẹ ngủ say đã cắt cổ tay tự sát.

Hai người họ liền bỏ thuốc độc, người, cũng không trốn chạy.

Ngay tại hiện trường, họ đốt lửa tự thiêu, đồng quy vu tận.

Khi thấy kết cục này, tôi cuối cùng cũng nhẹ lòng.

Mang theo lời dặn dò tha thiết của bố mẹ, cùng sự mong đợi và chúc phúc từ họ hàng thân thích, tôi bước vào con đường rực rỡ ánh sáng phía trước.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...