1.
Trước khi trở về thành phố, Diệp Kiến Bách từng sống trong nhà tôi. Anh ta đẹp trai, khiến các và phụ nữ trong thôn đều thích ngắm, dường như chẳng để mắt đến ai.
Công việc nông thôn nhiều, người làng lại rất quan tâm đến các thanh niên trí thức, phân việc nhẹ nhàng cho họ. Thức ăn ngon và hiếm hoi trong làng thường ưu tiên cho các thanh niên trí thức, vì Diệp Kiến Bách ngại tranh giành, chẳng bao giờ giành . Kết quả là gương mặt ta khô héo, vàng vọt.
Vào dịp Tết, tôi cùng Út lợn, gom lông heo để chổi và đổi nửa hũ mỡ lợn. Tôi giấu mỡ lợn vào bữa ăn mang đến cho mỗi ngày, nhờ đó mà sắc mặt dần trở nên hồng hào hơn.
Suốt ba năm đó, tôi từ một đứa trẻ đã dần trưởng thành thành một thiếu nữ. Diệp Kiến Bách, một trong những giáo viên lớp xóa mù chữ, ngày càng để mắt đến tôi sau khi xem qua những bài viết và phép toán tôi .
“Em rất có năng khiếu. A Hương, em khác hẳn những khác.”
Anh ấy còn cất giữ những bài thơ chép tay. Một lần, đọc to:
“Đợi em trong cơn mưa tạo cầu vồng. Tiếng ve chìm xuống, tiếng ếch kêu vang.”
Ánh mắt khi đọc thơ, ấm áp và chuyên , dưới ánh chiều tà trông càng sâu lắng. Tôi, khi đó, chính là bị ánh mắt ấy mê hoặc.
Năm tôi mười sáu, làng bên chiếu phim “Rừng Thông Xanh”. Mọi người tụ tập thành từng nhóm ba năm người để đi xem.
Hôm đó, tôi dậy sớm cho lợn ăn, thay bộ quần áo sạch sẽ, phơi khô tóc và tết thành hai bím gọn gàng. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, tôi quay sang gọi những người đến rủ. Nhưng ấy lại chẳng mấy vui vẻ.
Mọi người trong nhà đều đi hết. Tôi quay lại gọi thêm lần nữa:
“Đi thôi, hiếm khi có dịp thư giãn thế này.”
Bỗng nhiên, ấy nắm lấy tay tôi:
“A Hương, gần đây em hay đi với Phó Chính Dương nhỉ. Ngay cả em cũng muốn với người khác sao?”
“Phó Chính Dương cũng là thanh niên trí thức mà. Anh ấy dễ chuyện lắm. Em chỉ mượn sách từ ấy thôi.”
“Cậu ta dễ chuyện cái gì. Gia đình cậu ta mặc kệ cậu ta, cậu ta đầy thói xấu. Sau này đừng để ý tới cậu ta nữa.”
Anh ấy ghen tuông, và dưới ánh chiều tà hôm đó, đã hôn tôi. Anh ấy đã thích tôi từ lâu, đã quyết tâm, và ấy sẵn lòng ở lại vì tôi.
Anh ấy chưa từng thân mật với ai bao giờ, sao có thể cưỡng lại nụ hôn ấy. Khi tôi vô khẽ chạm vào cổ ấy, run rẩy khắp người. Chỉ một cái chạm nhẹ vào eo thôi cũng khiến như bị điện giật.
Anh ấy càng ngày càng say đắm tôi, rằng muốn có toàn bộ con người tôi. Nhưng tôi ngại ngùng, không dám.
Cho đến đêm nay.
2.
Ngoài trời chợt vang lên một tiếng nổ lớn, kéo tôi quay về thực tại.
Mẹ tôi mướt mồ hôi đẩy chiếc xe gỗ về nhà. Bà lén đem rau ở mảnh vườn tự canh tác ra chợ bán, đổi lấy tem vải để mua vải mới. Mẹ bảo tôi ra đo thử.
Khi vòng đo mềm mại ôm lấy người tôi, bỗng chốc tôi bật khóc. Quay người ôm lấy mẹ, lúc ấy bà vẫn chưa bị đồn thổi đến mức ngã bệnh.
Mẹ mỉm bảo:
“Con ngốc này, chỉ một bộ quần áo mà khóc đến thế à? Con mẹ xinh xắn như , ngày tươi đẹp còn ở phía trước mà.”
Đúng , ngày tươi đẹp còn ở phía trước.
Chỉ cần vượt qua năm nay, là bắt đầu giai đoạn hồi hương lớn và kỳ thi đại học khôi phục. Năm đầu tiên thi đại học cũng không khó lắm.
Kiếp trước, vì tin tức về cái chết của Diệp Kiến Bách, tôi đã vùi đầu vào bài thi năm đó đến mức giấy nhăn, chữ nghĩa, ký hiệu trong đề thi đều thuộc làu làu.
Ngoài trời mưa càng lúc càng lớn.
Cha bảo tôi mang ô ra cho Diệp Kiến Bách đang ở văn phòng thanh niên trí thức. Tôi từ chối. Thay vào đó, trong bữa cơm tối, tôi múc thêm mỗi người một muỗng mỡ lợn trộn cơm cho cả nhà.
Không để lại phần nào cho Diệp Kiến Bách.
Ăn xong, tôi trở về phòng.
Ngoài trời sấm sét nối tiếp nhau vang lên.
Kiếp trước vào đúng đêm này, Diệp Kiến Bách mắt đỏ hoe từ nhà Trương Chủ nhiệm trở về.
Anh ta đứng ở cửa, ôm chặt lấy tôi:
“A Hương, sau này tôi không thể quay về nữa, ở nhà chẳng còn ai chờ tôi.”
Diệp Kiến Bách vùi mặt vào ngực tôi, nước mắt lã chã rơi.
Rồi ấy vụng về ngẩng đầu tìm môi tôi.
Lúc đó tôi yếu lòng, không từ chối. Tôi để mặc ấy kéo tôi vào gian phòng việc.
Trong căn phòng cũ kỹ với khung cửa sổ thô ráp, ấy tựa người phía sau tôi. Tôi ngây ngô đến mức còn cố gắng an ủi :
“Không sao đâu, mọi thứ sẽ ổn thôi. Nếu không thể trở về, chúng ta có thể cùng nhau thi đại học! Em cũng có thể thi, đúng không?”
Anh ấy trả lời bằng một tiếng “ừm” trầm lặng.
Tôi nào ngờ, sự thật là hôm ấy người thanh mai trúc mã của đã giận dỗi đòi chia tay, khiến tuyệt vọng và tìm đến tôi như một kẻ thay thế để trút hết tâm trạng. Càng không ngờ, ngay ngày hôm sau, hai người họ lại lành với nhau.
Anh ấy hối hận. Nhưng rồi vẫn tiếp tục tìm đến tôi.
Mỗi lần đến, trong cơn say mê ấy lại thầm thì dỗ dành: “Chờ thi xong, sẽ đến xin cưới em.”
Tối trước hôm rời đi, ấy bắt tôi tiễn, dọc đường còn dừng lại nhiều lần.
“Anh sẽ em cả đời, sẽ luôn nhớ về em.” Anh ấy cứ lặp lại mãi.
Nhưng sau đó, mãi tôi không thấy kinh nguyệt trở lại. Cha mẹ tôi nhận ra chuyện chẳng lành, đành nghiến răng chờ ấy đến chịu trách nhiệm.
Chẳng ngờ, kỳ thi vừa kết thúc, ấy lại “chết”.
3.
Bên ngoài cửa có tiếng .
Diệp Kiến Bách đã trở về.
Anh đứng trong bếp một lúc, thấy tôi không còn như trước đây mang cơm ra cho , lại đi đến trước cửa phòng tôi. Anh gõ nhẹ:
“A Hương, em ngủ chưa?”
“Tôi ngủ rồi thì còn gõ gì? Anh bị bệnh à?!”
Bên ngoài, nơi cánh cửa đang chèn bằng thanh gỗ, bỗng yên lặng hẳn.
Tối đó, tôi chưa từng ngủ ngon như .
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, bước ra bếp. Thật không ngờ, đã dậy, còn chủ lấy cơm cho tôi.
“Chào buổi sáng, A Hương.”
Tôi phớt lờ, lấy một cái bát khác.
Sau khi ăn xong, tôi tìm út, người đội trưởng:
“Các thanh niên trí thức ở nhà dân đều phải thay phiên nhau ở, Diệp Kiến Bách đã ở nhà tôi lâu quá rồi, đến lúc đổi người.”
Chú út tôi kinh ngạc:
“Hồi trước là cháu cứ năn nỉ đừng đổi cơ mà.”
Tôi chỉ đáp gọn:
“Phải theo quy định thôi. Đổi đi, đổi ngay hôm nay.”
Rồi tôi bước ra khỏi nhà, ngoảnh lại út, người sau này qua đời vì ung thư phổi:
“Chú út, hút ít thuốc lá khô đi. Người ta hút nhiều là hút cả tài vận.”
Chú út bật , thu lại túi thuốc:
“Đồ nhóc con.”
Ông lại hỏi:
“Vậy đổi cho ai?”
“Cho Lộ Sơn Tuyết đi.”
Lộ Sơn Tuyết là một nữ thanh niên trí thức không thể hồi hương, tâm trí đã không còn minh mẫn, từng chạy năm dặm để tìm bác sĩ khi tôi sinh con.
4.
Diệp Kiến Bách dạy xóa mù xong trở về, thấy tôi lạnh lùng cuốn hết đồ của ta để ngoài cửa.
Anh ta không muốn mất mặt, nên chẳng lời nào mà lập tức bỏ đi. Thế lúc việc, ta lại tìm cách lén vòng qua chỗ tôi.
Ánh mắt ta xoay chuyển, như đang suy tính cẩn thận:
“Em đừng nghe mấy lời đồn đại. Chị Ba ở làng bên chỉ đưa găng tay cho , không nhận đâu. Còn bánh bao chị Vương cho , cũng mang về chia cho em mà… Hay là vì Lộ Sơn Tuyết? Cô ấy là nữ thanh niên trí thức duy nhất, vài câu thì có gì đâu, mà ấy cũng đâu thể sánh với em.”
Tôi thẳng rằng giữa chúng tôi chẳng có gì cả, cầu ta đừng phiền tôi nữa.
Anh ta không tin, kéo tay tôi, và cả hai chúng tôi đều lăn xuống mương nước, ướt hết từ đầu đến chân.
“Đừng giận dỗi nữa. Có phải vì hôm đó hôn em không? Anh sẽ không thế nữa… Chúng ta cứ từ từ thôi.”
Nhưng lời của ta không đi đôi với hành . Cách ta tiến lại gần cho thấy ta không thể che giấu phản ứng của mình.
Tôi cảm thấy ghê tởm, mạnh tay đẩy ta ra. Anh ta lập tức nổi giận:
“Nếu em muốn danh phận, muốn công khai, có thể đồng ý.”
Anh ta đứng đó, chờ đợi tôi lao vào vòng tay ta.
Dân làng đi gần đó nghe thấy tiếng , vội kéo chúng tôi lên. Một số người nhận ra điều bất thường, liền hỏi:
“Ơ, hai người là gì của nhau thế?”
Diệp Kiến Bách mỉm nhạt, nhướng mày tôi, dáng vẻ như thể đang ban ân: “Đó chẳng phải là một người phụ nữ quê mùa ít học mà lại một thanh niên trí thức thành phố để ý đến sao? Quả thật là vận may hiếm có!”
Trước đây, những người như ta chỉ cần ngoắc ngón tay là biết bao lớn, phụ nữ trẻ trong thôn đã đỏ mặt kéo đến, dù cho có lệnh cấm thanh niên trí thức đương cũng không ngăn .
Tôi phủi nước trên người, khẽ lạnh:
“Quan hệ gì à? Quan hệ chủ nợ thôi. Anh nợ nhà tôi mười tám đồng, tôi đến đòi tiền!”
Người xung quanh nghe liền hiểu ra:
“Hóa ra là đến đòi tiền à!”
Mặt Diệp Kiến Bách tái đi, giọng hạ thấp:
“Trì Quế Hương, cái kiểu bộ tịch của , chính là lý do khiến bỏ lỡ cơ hội thay đổi số phận cuối cùng!”
Hừ, cơ hội thay đổi số phận của tôi là ở kỳ thi đại học tháng Năm tới, liên quan gì đến ta chứ!
Bạn thấy sao?