Trở Lại Sau 5 [...] – Chương 9

Trong lúc chờ Thẩm Kỷ Bạch, con vừa ăn trái cây vừa bất ngờ nhắc đến.

“Mẹ ơi, mấy hôm trước con có một giấc mơ, trong giấc mơ con trở thành Hoa Hoa, con còn mơ thấy mẹ nữa.”

Tay tôi cầm nĩa trái cây khựng lại.

Con bé không để ý đến phản ứng của tôi, tiếp tục :

“Trong mơ còn có một trai, ấy rất xấu, ước rằng mẹ sẽ chăm sóc cho ấy, còn muốn mẹ chỉ mẹ của ấy, rồi còn muốn bóp chết con nữa, thế là con…”

“Con đã cào ấy.”

Con bé tức giận hừ hừ.

Rồi như nghĩ lại giấc mơ, đôi bàn tay nhỏ của con bé đột nhiên nắm chặt lấy góc áo tôi, giọng đầy uất ức cũng có chút lo lắng hỏi tôi.

“Mẹ ơi, mẹ sẽ không bị ai cướp đi, đúng không?”

Tôi xoa đầu con đầy thương .

“Đúng .”

“Mẹ Xuyên Xuyên nhất.”

 

Phiên Ngoại của Hạ Diên

Thực ra, khi Tư Dao đề nghị ly hôn, tôi không cảm thấy gì nhiều.

Tôi luôn nghĩ rằng, vị trí phu nhân nhà họ Hạ, nếu không phải là Bùi Thu, thì ai cũng .

Là Mộ Tư Dao hay Lý Tư Dao đều không khác biệt.

Nhưng khi ấy dứt khoát rời đi, đột ngột biến mất khỏi cuộc sống của tôi, tôi mới chợt nhận ra, mình đã mất đi điều gì.

Nửa đêm tỉnh giấc, vô thức đưa tay sang bên cạnh, mãi mãi chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo.

Khi đau dạ dày, tôi gần như lục tung cả hộp thuốc mới tìm loại thuốc thích hợp.

Bảo mẫu chọn đồ vest và cà vạt cũng không bao giờ vừa vặn như ấy từng .

Tôi đã mời hết đầu bếp này đến đầu bếp khác, dù tài năng đến đâu, họ cũng không thể nấu ra hương vị như ấy.

Tôi bắt đầu mất ngủ suốt đêm.

Đôi khi, tôi thậm chí phải ôm chặt chiếc áo ngủ ấy để lại, mới có thể tạm bợ mà chợp mắt.

Tôi điên cuồng tìm kiếm ấy, vô ích.

Cô ấy biến mất hoàn toàn, không để lại cho tôi dù chỉ một cơ hội để hối hận.

Sau đó, tôi bị chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn cuối.

Khi cuộc sống đã đi đến hồi kết, tâm nguyện duy nhất của tôi là gặp lại ấy một lần nữa.

Một ngày nọ, tôi ra ngoài cửa sổ, nhớ đến dáng vẻ của ấy khi lần đầu nấu canh gà cho tôi, vụng về, lại rất đáng .

Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng ấy.

Tôi quay đầu lại, thấy ấy sau năm năm biến mất, khoảnh khắc đó, dường như có vô số pháo hoa nổ tung trong lồng ngực tôi.

Tôi vui mừng, cũng vô cùng sợ hãi.

Sợ rằng chỉ trong chớp mắt, ấy sẽ lại biến mất.

Tôi loạng choạng chạy đến, tưởng rằng chúng tôi cuối cùng cũng có thể trở lại một gia đình ba người.

Nhưng ấy lại với tôi rằng, ấy đã có chồng và con.

Ánh mắt ấy tôi, lạnh lùng và xa lạ.

Sau năm năm, tôi cuối cùng cũng nhận ra rõ ràng và đầy tuyệt vọng.

Tôi thực sự đã mất ấy rồi.

Tôi thường xuyên đến đứng ngoài sân nhà ấy để .

Có quá nhiều điều muốn với ấy, không có cơ hội, cũng không có thân phận phù hợp.

Tôi biết thời gian của mình không còn nhiều.

Cơ thể ngày càng yếu đuối.

Đôi khi, tôi thậm chí không còn đủ sức để ngồi dậy.

Hầu hết thời gian, tôi chìm trong ký ức, rồi hối hận.

Nếu tôi đã thấu trái tim mình từ trước.

Nếu tôi không từng nhiều lần tổn thương ấy.

Nếu như…

Nhưng tiếc rằng, trên đời này vốn dĩ không có “nếu như”.

Tôi đã thấy màn hình điện thoại của ấy, là ảnh gia đình ba người họ.

Chồng ấy, lịch thiệp và nhã nhặn, trong ảnh còn ôm chặt eo ấy.

Anh ta chắc chắn rất ấy và dịu dàng hơn tôi nhiều.

Ngày tôi ra đi, mơ hồ nghe thấy Hoài Cẩm đang gọi điện cho ấy.

Nhưng ấy đã không đến gặp tôi lần cuối.

Chắc là… ấy ghét tôi lắm.

Tôi biết, thế giới này không còn gì có thể giữ ấy lại.

Cô ấy chỉ muốn trở về thế giới của mình, tìm chồng và con .

Tôi nhắm mắt lại.

Trong đầu, những hình ảnh của cuộc đời ngắn ngủi này như chiếc đèn kéo quân lướt qua.

Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở ngày đầu tiên tôi gặp Mộ Tư Dao.

Hôm đó, Bùi Thu ra nước ngoài, tôi che ô đứng bên đường một ổ mèo con hoang.

Khi đứng lên, tôi đã thấy Tư Dao.

Cô ấy đứng dưới mưa, không che ô, tóc ướt sũng, và đôi mắt mờ mịt.

Giống như một con nai nhỏ bị lạc đường trong mưa.

Cô ấy nghiêng đầu tôi, ánh mắt đó chuyên dừng lại trên người tôi.

Sau đó.

Sau đó…

Cô ấy không bao giờ tôi như thế nữa.

Tôi vẫn để lạc mất ấy.

(Toàn văn hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...