Sáng sớm, tôi bỏ hết đồ ăn cay.
Tôi còn đến bệnh viện đặt kính áp tròng, mua kem trị mụn.
Sau tự học tối, tôi chạy bộ nửa tiếng.
Vài ngày cố gắng, người thon thả hơn, da mặt cũng cải thiện rõ rệt.
Sau mấy ngày quen, kiến thức ngủ yên trong đầu tôi dần thức tỉnh, bài tập ngày càng dễ dàng.
10.
Khi tôi nghĩ mọi thứ đang tiến đến cái kết mỹ mãn như mơ, Bùi Địch lại xuất hiện trước mắt tôi.
Anh ta cầm bài thi toán đến hỏi tôi bài.
Hành này tôi hoảng hồn.
Kiếp trước, chính tôi cố tạo cơ hội tiếp để dạy kèm ta. Tôi nhai nhỏ kiến thức, dạy kiểu bảo mẫu, giúp ta từ hơn 50 điểm vọt lên 90 điểm.
Khi tiến bộ, ta lại mặt dày mỉa mai: “Mấy đứa con cày ba năm, cũng chỉ 130 mấy điểm. Đâu như tao, học qua loa đã 90 điểm.”
Lúc đó, tôi mê muội, chẳng thấy bị phạm, còn si mê, nghĩ ta thông minh thật, càng thích hơn.
Nhưng giờ, tôi đã cắt đứt mọi liên hệ với ta. Sao ta lại tự mò đến?
Tôi nghi ngờ về phía Trinh Miêu Miêu.
Theo dòng thời gian, giờ này họ đáng ra đang trong giai đoạn mập mờ. Thấy Bùi Địch chủ gần tôi, lẽ ra ta phải ghen, tức tối kéo “ trai tương lai” đi chứ?
Nhưng không, ta lại lộ vẻ mặt hóng drama.Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Chuyện gì đây? Chẳng lẽ họ chưa phát triển cảm? Tôi liếc gương mặt “tra nam” của Bùi Địch, bỗng ngộ ra. Anh ta là soái ca đào hoa cơ mà, Trinh Miêu Miêu chưa tới lượt bị ta “”.
Tôi cầm bài thi toán của ta, thấy con số 45 đỏ chói lòa trên giấy.
Tôi khẩy, lớn tiếng đủ cả lớp nghe: “45 điểm mà còn hỏi gì? Mau lại đi!”
Lời vừa dứt, cả lớp xôn xao. Trinh Miêu Miêu há miệng sững sờ.
Mặt Bùi Địch lúc xanh lúc trắng, mãi mới rặn ra một tiếng thở hổn hển.
Tôi chẳng thèm đôi co, ném bài thi nhẹ như lông về phía ta, cúi đầu tiếp tục cày “Ngũ tam”.
11.
Sáng nay cày bài tập đến chóng mặt, tôi ra vườn nhỏ trong trường đi dạo.
Không ngờ, sau bụi cây, tôi nghe giọng quen thuộc, đang lén lút bàn mưu tính kế.
Là Trinh Miêu Miêu và Bùi Địch.
Trinh Miêu Miêu : “Tao bực lắm, con Trần Tiểu Viên lúc nào cũng đè đầu tao.”
Bùi Địch đáp: “Mày muốn gì, tao sẽ cố hết sức giúp.”
Trinh Miêu Miêu : “Chẳng phải đã bảo rồi sao? Làm ta thích mày, để ta không còn tâm trí học hành! Mày cứ giữ ta lơ lửng, thỉnh thoảng cho chút kẹo ngọt là !”
Bùi Địch đáp: “Mày không thấy à? Hôm nay tao hỏi bài, ta công khai sỉ nhục tao!”
Trinh Miêu Miêu giọng nghẹn ngào: “Mày không , đừng mơ trai tao! Tao chịu đủ cảnh bị ta vượt mặt rồi!”
Bùi Địch vội : “Được , bà , tao còn không sao? Yên tâm, tao đảm bảo mày hài lòng.”
Trinh Miêu Miêu : “Thế còn tạm .”
12.
Tôi nghiến răng, bước ra khỏi vườn nhỏ.
Đến khi móng tay đâm đau lòng bàn tay, tôi mới tỉnh táo lại.
Hóa ra nhiều chuyện không phải do tôi tự đa .
Chẳng trách khi tôi cố tạo cơ hội ở chung, Bùi Địch chẳng bao giờ từ chối thẳng. Chẳng trách khi tôi tìm mọi cách chen vào đời ta, thỉnh thoảng ta cũng ngầm chấp nhận.
Hóa ra những lời mập mờ ta từng không phải tôi tự tưởng tượng.
Nhưng ác ý của Trinh Miêu Miêu bắt đầu từ khi nào? Tôi lục lọi ký ức kiếp trước, chẳng tìm chút manh mối. Khi ấy, tôi quá mê muội “chó liếm”, bị mà chẳng hay biết.
Tôi hiểu ra, có lẽ ác ý với một người chẳng cần lý do gì cả.
Hừ, Trinh Miêu Miêu, để đối phó tao, mày đúng là tốn công sức.
13.
Bùi Địch bắt đầu “tấn công” tôi.
Bạn thấy sao?