Trở Lại Tuổi Hai [...] – Chương 1

Chương 1

Tôi đã kết hôn với Tưởng Chính Nam 20 năm, đi cùng ấy từ lúc nghèo khó đến khi công thành danh toại.

Mọi người đều ấy đối xử rất tốt với tôi, dù giàu có cũng không quên người vợ tào khang.

Nhưng tôi biết, ở ngoài ấy luôn tìm các sinh viên đại học trẻ đẹp, thậm chí còn có con riêng bên ngoài.

Một sáng thức dậy, tôi trẻ ra 20 tuổi, có tiền, có sắc.

Lần này, tôi muốn ly hôn và sống một cuộc đời khác.

1  

Một sáng thức dậy, tôi trẻ ra 20 tuổi.  

Trước kia tôi không bao giờ tin những chuyện này, giờ, nó thật sự xảy ra với tôi.  

Biệt thự bên hồ, cửa sổ kính sát đất.

Vẫn là chiếc váy ngủ lụa màu trắng sữa mà tối qua tôi vơ đại, cơ thể trung niên xập xệ đã biến mất, thay vào đó là làn da mịn màng, vóc dáng thon thả, quyến rũ.  

Khóe mắt không còn thấy nếp nhăn, gò má trắng hồng, ngay cả đôi mắt từng bị năm tháng mài mòn giờ cũng trở nên trong sáng linh hoạt.  

Tôi đưa tay vuốt những lọn tóc mềm mại như lụa ra sau tai, đôi tay trắng mịn thoáng hiện lên trong gương.  

Tôi từ từ nâng đôi tay đó lên.  

Đôi tay vốn thô ráp, đầy vết rạn nứt, phong sương, giờ lại mềm mịn như da em bé.

Tiếng gõ cửa vang lên.  

Bà Trương bưng khay bước vào, “Bà chủ, ăn sáng đi ạ…”  

Rầm một tiếng, chiếc khay trong tay bà rơi xuống đất.  

Khuôn mặt bà đầy kinh hoàng, giọng run rẩy, “Bà, bà chủ… khuôn mặt của , trời ơi! Chuyện gì đã xảy ra ?!”  

Tôi mỉm , “Có lẽ ông trời thấy tôi chịu khổ quá, nên cho tôi cơ hội chọn lại.”  

Khi tôi xuống lầu ăn sáng, bà Trương đã dần chấp nhận sự thật.  

Bà nắm tay tôi, không ngừng cảm thán: “Trước đây chỉ nghe ông chủ rằng lúc trẻ bà rất đẹp, giờ tận mắt thấy, không chỉ đẹp mà còn…”  

Tôi liếc bà, bà lập tức im lặng.  

Sau một lúc im lặng, bà nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay tôi, “Bao năm nay, chịu khổ rồi.”  

Mũi tôi cay cay, nước mắt cứ thể chảy ra.

May thay, chuông cửa vang lên, bà Trương chạy ra mở cửa, sau khi rõ người đến liền báo lại: “Thưa bà chủ, lại là hôm qua.”  

“Có cần cho ta vào không?”  

Bà hỏi.  

Tôi cầm khăn ăn lau nhẹ khóe miệng, khẽ : “Không cần.”  

“Bà hãy với ta, chỉ cần Tưởng Chính Nam đưa đủ tiền, tôi sẽ lập tức ly hôn.”

2  

Người đứng ngoài cửa là nhân của chồng tôi.  

Một nữ sinh đại học mới 20 tuổi, trẻ trung, xinh đẹp, hiểu chuyện và đang mang t h a i.  

Thực ra tôi đã gặp ta một lần.  

Cô ta mới mang t h a i chưa đến ba tháng, mặc quần áo bà bầu rộng thùng thình, tay chống lưng, tay bảo vệ bụng, vênh váo chỉ trỏ vào tôi.  

“Đàn bà không sinh con thì có khác gì con gà mái không biết đẻ? Chị à, chị đã lớn tuổi thế này rồi mà không lo dưỡng nhan, suốt ngày leo trèo chạy khắp xưởng, chị lại mặt chị xem, rồi lại thân hình này, chị còn mặt mũi vợ của Tổng giám đốc Tưởng sao?”  

Cô ta mắng tôi một lượt từ đầu đến chân suốt một tiếng, tôi không phản bác, cũng không có gì để phản bác.  

Từ lúc ta mang t h a i con của chồng tôi, tôi đã thua rồi.  

Tôi và Tưởng Chính Nam kết hôn 20 năm, tôi đồng hành cùng ấy từ hai bàn tay trắng, ngày đêm vất vả, từ chiếc xe nhỏ bán đồ ăn ven đường ban đêm, đến nay đã trở thành một doanh nghiệp lọt vào top 500 toàn quốc.  

Anh ấy thành công, phong độ lịch lãm, ai cũng ca ngợi là người đàn ông tốt, dù giàu có vẫn không quên người vợ tào khang.  

Thế mà tôi lại bị nhân đang mang t h a i của tìm đến tận nhà.  

Ngày hôm đó, tôi tìm Tưởng Chính Nam xác nhận.

Anh thở dài một hơi, “Tiểu Tần, chỉ muốn có một đứa con thôi mà.”  

Tiểu Tần, cái tên ngọt ngào biết bao.  

20 năm qua đều gọi tôi như , chưa bao giờ khiến tôi đau lòng đến thế.  

Tôi im lặng, nhắm mắt lại, “Lúc trước là , chúng ta có thể không cần con cái mà.”  

Huống hồ, năm xưa, tôi không thể có con là vì .  

“Tiểu Tần, chúng ta đều đã có tuổi rồi, nếu không sinh con bây giờ, thì sẽ không kịp nữa.”

Anh , “Không có con, đến khi chúng ta về với đất, gia tài kếch xù này sẽ giao cho ai? Không có con, sợ đến ngày c  h  ế  t cũng không thể nhắm mắt.”  

Tôi không biết đáp lại thế nào.

Anh tiếp tục khuyên nhủ: “Tiểu Tần, đã thỏa thuận giá cả với ta rồi, sau khi đứa bé ra đời, ta sẽ không còn liên quan gì nữa.”

Em yên tâm, đứa bé sẽ gọi em là mẹ, chúng ta sẽ nuôi nấng nó như thể đó là đứa con của chúng ta.” Anh gần như cầu xin, “Được không?”  

Tôi vội vàng cúp máy.  

Không nghi ngờ gì, tôi Tưởng Chính Nam.  

Bên nhau 20 năm, những sóng gió và kỷ niệm ngọt ngào hiện lên rõ ràng trong tâm trí, từng khung hình là minh chứng cho của chúng tôi.  

Nhưng tôi cũng hiểu, tôi không thể nữa.  

Tôi không thể chấp nhận một người chồng ngoại , cũng không thể chấp nhận một người đàn ông thất hứa, một đằng một nẻo.  

Tôi quay về, thu dọn vài bộ quần áo, kéo va li và định rời khỏi đây.  

Bà Trương cố ngăn cản, rằng chuyện vẫn chưa đến mức quá tệ, bảo tôi đợi thêm xem thái độ của Tưởng Chính Nam thế nào.  

Tôi nghĩ mình không cần phải đợi nữa.  

Khi Tưởng Chính Nam để người phụ nữ đó mang t h a i, thái độ của ấy đã rất rõ ràng rồi.  

“Bà chủ, giờ trẻ trung lại xinh đẹp, chắc chắn ông nhà sẽ thích thôi, đợi thêm chút nữa, chúng ta hãy chờ thêm, biết đâu vẫn còn cơ hội xoay chuyển!”  

Tôi bực mình, thẳng thắn buông lời, “Tôi không quan tâm Tưởng Chính Nam thích gì, giờ là tôi không cần ta nữa!”  

Bà Trương thở hổn hển, vẫn ôm chặt va li của tôi không buông, kiên quyết không cho tôi đi.  

Trong lúc giằng co, cửa mở ra.  

Tưởng Chính Nam mặc âu phục bước vào.

Anh ta đã ngoài bốn mươi, nhờ thường xuyên chăm sóc và tập luyện nên trông rất trẻ, tinh thần cũng chỉ như người ba mươi.  

Lông mày rắn rỏi, sống mũi cao, đường nét gương mặt mượt mà, thường tạp chí và truyền thông ca ngợi là “doanh nhân có ngoại hình đẹp nhất.”  

Lúc này, gương mặt lúc nào cũng bình thản, điềm nhiên lại đầy sự do dự và hoảng loạn.  

Anh chằm chằm vào tôi, sững sờ, “Tiểu, Tiểu Tần, là em sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...