Trở Lại Tuổi Hai [...] – Chương 4

Chương 4

7

Trong một khoảng thời gian ngắn, Tưởng Chính Nam đã già đi rất nhiều.  

Trước đây, ta tràn đầy khí thế, dường như đến cả sợi tóc cũng muốn kẹp chữ “thành công” vào.

Nhưng giờ đây, sự nghiệp và gia đình liên tục gặp thất bại, trên  khuôn mặt ta đầy mệt mỏi.  

Anh ta tôi rất lâu, bộ vest cầm trong tay cũng rơi xuống đất vì kiệt sức, rồi buồn bã : “Nhất định phải thế này sao?”  

Tôi ngơ, quay đầu lấy tờ thỏa thuận ly hôn mà tôi đã ký sẵn, đẩy nó về phía ta.  

Anh ta liếc qua một cái, “Tôi sẽ không ký, tôi sẽ không ly hôn với em.”  

Tôi đặt bút lên giấy, thản nhiên : “Vậy tôi đành phải kiện ra tòa thôi.”  

“Tiểu Tần, sao chúng ta lại thành ra thế này?”  

Tưởng Chính Nam xoa mặt, đầy hối hận, “Lúc đầu tôi chỉ muốn có một đứa con, tôi nghĩ em cũng .”  

Anh ta : “Tôi mãi mãi nhớ khoảnh khắc khi mất đứa con đầu tiên, em đã đau khổ đến mức nào, và cũng nhớ lúc bác sĩ em không thể có con nữa, em đã thất vọng ra sao. Có một đứa con thì có gì không tốt? Coi như để bù đắp cho sự nuối tiếc của chúng ta lúc trước không tốt sao.”  

“Anh thấy tốt thì cứ việc, chẳng liên quan gì đến tôi.”  

Tưởng Chính Nam hít một hơi thật sâu, như thể vừa đưa ra quyết định trọng đại: “Nếu em không thích, tôi cũng có thể không cần đứa con đó.”  

Anh ta : “Giờ tôi đã hiểu, không ai có thể thay thế vị trí của em trong lòng tôi. Tôi em, có thể không cần con. Cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, chúng ta lại từ đầu không?”  

Tôi không lòng, “Không cần đâu, chúng ta ly hôn thôi.”  

“Sao em lại trở nên cố chấp như thế này?!” Tưởng Chính Nam đau khổ tôi.

Tôi lớn, “Tưởng Chính Nam, đến giờ vẫn nghĩ vấn đề nằm ở tôi à?”  

Tôi : “Anh quá tự phụ rồi.”  

Trong ánh mắt kinh ngạc của Tưởng Chính Nam, tôi tức giận lên tiếng: “Anh luôn nghĩ có thể nắm chắc tôi trong lòng bàn tăn, chắc rằng dù có con riêng tôi cũng sẽ không chuyện, chắc chắn cả đời này tôi thuộc về , đúng không?”  

Tưởng Chính Nam im lặng rất lâu, cầm bút lên rồi lại hạ xuống.

“Em thay đổi rồi.” Anh ta .  

Câu này khiến tôi nổi giận.

Đặc biệt là khi ta còn hỏi: “Chỉ có mình mãi em thôi sao?”  

“Anh như không thấy buồn sao?” Tôi ta, “Ai là người ngoại ? Ai là người lên giường với phụ nữ khác? Ai là người có con riêng?!”  

“Tôi chỉ muốn một đứa con.” Anh ta biện minh, “Người tôi luôn là em.”  

Tôi lạnh, “Anh tôi, đặt tất cả mọi thứ lên trước tôi. Tôi , tôi lại đặt lên trước mọi thứ. Và rồi, bảo tôi thay đổi.”  

Nhìn sắc mặt u ám của Tưởng Chính Nam, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác thỏa mãn, “Tôi thật sự đã thay đổi, vì không xứng đáng!”  

Sự im lặng bao quanh căn phòng.

Tôi không muốn tranh luận thêm, thật vô nghĩa, tôi đưa bút cho ta, “Ký đi.”  

Tưởng Chính Nam đột ngột đứng dậy, “Tôi sẽ không ly hôn.”  

Anh ta xé tờ thỏa thuận ly hôn thành hai mảnh, tôi rồi : “Cả đời này em cũng đừng hòng.”  

Tôi không hiểu tại sao ta lại nổi đ i ê n, tôi đe dọa: “Vậy thì không còn ngồi chức chủ tịch lâu đâu.”  

“Không sao cả.”  

Trong mắt Tưởng Chính Nam lóe lên sự quyết tâm cứng rắn của thời trẻ, giống như con sói không bao giờ buông bỏ con mồi của mình.  

Đột nhiên, tôi cảm thấy sợ hãi, cũng rất khó hiểu, tại sao ta lại không chịu ly hôn.  

Tôi dùng chính lời của ta khi xưa để khuyên nhủ: “Anh có thể tìm bất cứ trẻ đẹp nào,tại  sao phải lãng phí thời gian ở chỗ tôi?”  

Tưởng Chính Nam , “Tôi chọn ấy không phải vì ấy trẻ đẹp.”  

Anh ta : “Em không nhận ra sao? Cô ấy rất giống em thời trẻ.”  

Tôi ngay lập tức cảm thấy buồn nôn.

Tưởng Chính Nam đứng dậy rời đi, để lại câu cuối cùng: “Tôi sẽ không để em có cơ hội rời xa tôi, đặc biệt là… em của thời trẻ.”

8

Nhưng những chuyện khiến tôi phiền lòng lần lượt xuất hiện.

Trong khi Tưởng Chính Nam thà nhường lại vị trí Chủ tịch cũng không chịu ly hôn, thì vị bác sĩ hôm đó lại như uống nhầm t h u ố c, bắt đầu theo đuổi tôi.  

Anh ta theo đuổi tôi, chuyện này vốn dĩ cũng chẳng có gì to tát không ngờ thân phận của ta khá đặc biệt, nên tin tức này nhanh chóng lan truyền trong giới.  

Cũng nhờ đó, tôi mới biết rằng Đoàn Chước chính là con trai của Đoàn Thiên Thu.  

Đoàn Thiên Thu là viện trưởng của b ệ n h v i ệ n tư nhân đó.  

Gia đình nhà họ Đoàn là một gia đình nghề y danh tiếng, đời này qua đời khác đều bác sĩ, tay nghề cao, danh tiếng của b ệ n h v i ệ n rất tốt, đa phần b ệ n h nhân đều là người giàu có hoặc quyền quý. 

Có thể , mối quan hệ của Đoàn Thiên Thu rộng đến mức có thể lay cả Hải Thành.  

Những người từng tiếp với Đoàn Thiên Thu đều biết ông rất tự hào về đứa con trai út của mình, thường xuyên nhắc đến ta với vẻ kiêu hãnh.  

Giờ đây, đứa con trai ưu tú đó lại đang theo đuổi một người phụ nữ đã có chồng.  

Chuyện này đương nhiên là tin chấn rồi.

Đừng đến người khác, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy hành của Đoàn Chước rất kỳ quặc!  

Để tránh ra sự náo lớn hơn, khi ta xuất hiện trước cửa nhà tôi, tôi đã cho ta bước vào, dự định sẽ nghiêm túc chuyện một lần.

Đoàn Chước lịch sự đưa cho tôi một bó hoa ly tươi tắn, “Lần đầu gặp , tôi đã nghĩ loài hoa này rất hợp với .”  

Tôi sững sờ nhận lấy, lịch sự lời cảm ơn, “Hoa rất đẹp.”  

Anh : “Thật ra người còn đẹp hơn hoa.”  

Tôi im lặng trong giây lát.  

Anh , “Sao lại dễ bị chọc ghẹo thế?”  

Tôi thu lại cảm của mình, “Chúng ta không hợp đâu, từ bỏ đi.”  

“Có gì mà không hợp?” Vẻ mặt thoáng chút bối rối, “Chúng ta còn chưa thử tiếp , sao lại biết là không hợp?”  

“Vì tuổi tác.” 

Tôi , “Hơn nữa tôi vẫn chưa ly hôn, như thế này là người thứ ba đấy.”  

Anh không quan tâm, thậm chí còn tỏ ra ấm ức, “Chồng còn khiến cho người phụ nữ khác mang t h a i, tôi còn chưa chạm vào tay nữa!”  

Tôi bị quan điểm của cho kinh ngạc.  

Anh không hề cảm thấy kẻ thứ ba là sai trái, chỉ nghĩ rằng hành của mình chưa đạt đến mức của một kẻ thứ ba.

Có phải vì ở nước ngoài quá lâu nên mới có những suy nghĩ kỳ lạ như không?  

Tôi cảm thấy những suy nghĩ của rất kỳ quặc!  

Tôi nhượng bộ một chút: “Anh nổi tiếng như , theo đuổi tôi khiến tôi gặp rất phiền phức, tôi không muốn bị người ta bàn tán, càng không muốn bị ý.”

“Tôi xin lỗi.” 

Cuối cùng cũng cúi đầu nhận lỗi.  

Đúng lúc tôi nghĩ rằng sẽ từ bỏ, lại : “Nhưng tại sao lại phải giấu giếm? Tôi đã xem những bức ảnh của trước kia, không thay đổi nhiều lắm, chỉ là khi đó mắt không có ánh sáng thôi. Tôi vẫn nhớ ngày đến khám sức khỏe, buộc tóc đuôi ngựa, trong mắt tràn đầy sức sống, rất quyến rũ.”  

Anh : “Thật ra, diện mạo không thay đổi nhiều, điều thật sự thay đổi là nội tâm của .”  

Anh ta đã chạm đúng nỗi niềm của tôi.

Đêm trước khi trẻ lại, tôi đã chìm trong tự trách, tự nghi ngờ bản thân, thậm chí còn nghĩ mình thật sự tồi tệ như .

Nhưng đến sáng hôm sau, thấy mình trẻ trung như ngày xưa, một cảm giác mạnh mẽ bỗng nảy sinh trong tôi: Tôi không thể tiếp tục cuộc sống như thế này, tôi phải sống một cuộc đời khác!  

Có lẽ do sự chân thành của Đoàn Chước, tôi bất giác hỏi một câu: “Anh không thấy việc tôi đột nhiên trẻ lại rất kỳ lạ sao?”  

Sở hữu một cơ thể trẻ khỏe mạnh là điều rất tốt, trẻ lại 20 tuổi cũng thật tuyệt vời, khi điều này xảy ra với tôi, chỉ xảy ra với một mình tôi, tôi không thể không nghi ngờ liệu mình có phải quái vật không?  

“Thật tuyệt!” Anh vui vẻ huýt sáo.

Tôi mím môi, không thêm câu nào.  

“Nếu có thể, tôi sẵn sàng giúp ly hôn.” Đoàn Chước tôi với ánh mắt kiên định, “Thậm chí, nếu không muốn ly hôn, chỉ muốn mượn tôi để trả thù chồng , tôi cũng sẵn lòng.”  

“Kẻ thứ ba, cũng .” Anh .  

Điều này thật sự vượt quá giới hạn chịu đựng của tôi.  

Tôi vội vàng buông một câu “Không cần”, rồi cuống cuồng rời đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...