9
Sau khi giải quyết xong Đoàn Chước, lại đến lượt Tưởng Chính Nam nổi đ i ê n.
Không biết ta nghe từ đâu chuyện Đoàn Chước đang theo đuổi tôi, ta tức giận đến mức không thể kiềm chế, thậm chí còn đi tìm Đoàn Thiên Thu.
Anh ta bảo Đoàn Thiên Thu phải dạy dỗ lại con trai mình cho đàng hoàng, đừng có lúc nào cũng phiền vợ người ta.
Đoạn Thiên Thu vẫn bênh con trai, ngạo mạn : “Vợ người ta? Một thời gian nữa sẽ không phải nữa rồi.”
Tưởng Chính Nam bẽ mặt, quay sang tìm tôi, bảo tôi phải tránh xa Đoàn Chước.
Tôi không nhịn mà bật , “Anh lên giường với phụ nữ khác, tôi có gì không? Anh lấy tư cách gì mà quản tôi?”
Anh ta tức giận, bỏ lại một câu: “Chúng ta còn chưa ly hôn!”
“Đúng , chưa ly hôn.” Tôi thuận theo ta, “Vậy nên sau này chuyện như thế này sẽ xảy ra nhiều hơn.”
Tôi thở dài đầy tiếc nuối: “Đội thêm vài cái mũ xanh nữa chắc sẽ quen thôi, nhỉ?”
“Em không sợ tôi…” Anh ta đến một nửa thì nghẹn lại, dừng không tiếp.
“Sợ cái gì? Anh u y h i ế p tôi à?” Tôi , “Vậy cứ thử đi, đi mà với mọi người, đi mà kể với mọi người tôi ngủ một giấc là trẻ ra 20 tuổi, đi kể đi.”
Trước kia tôi còn hơi e sợ, giờ thì chẳng còn lo lắng chút nào.
Dường như tôi đã có đủ dũng khí để đối diện, không còn gì đáng sợ nữa.
Tưởng Chính Nam đổi giọng, “Tiểu Tần, em biết mà, tôi không muốn tổn thương em, tôi chỉ không muốn em rời xa tôi mà thôi.”
Tôi thật sự quá mệt mỏi rồi, cũng lười không muốn tốn sức để dây dưa với Tưởng Chính Nam nữa, tôi thẳng thắn : “Thì sao?”
Tôi : “Anh luôn cân nhắc thiệt hơn, giờ cố chấp không chịu ly hôn chẳng qua là vì thấy tôi vẫn là một người vợ dễ quản, nghĩ chỉ cần dỗ ngọt là tôi sẽ quay đầu lại chứ gì.”
“Hôm nay tôi thẳng luôn, dù có gì, dù có c h ế t trước mặt tôi, tôi cũng không quay lại đâu.”
Tưởng Chính Nam im bặt.
“Con người không thể vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ.” Tôi , “Trước kia tôi từ bỏ việc học, cãi lại ba mẹ để chọn , cuối cùng chỉ đổi lại sự phản bội của , đó là quả báo của tôi. Giờ tôi có cơ hội lại, tại sao tôi lại phải chọn ?”
“Anh hiểu rồi.” Anh ta .
Không lâu sau, tôi nhận thỏa thuận ly hôn do Tưởng Chính Nam gửi đến, là một bản ta mới soạn, phân chia tài sản rất công bằng, vừa ly hôn, tôi đã trở thành một tiểu phú bà đúng nghĩa.
Tôi không đến công ty nữa, có rất nhiều thời gian dành cho bản thân, tôi thử nhiều thứ mà trước đây tôi chưa bao giờ tiếp … phần lớn đều là do Đoàn Chước hướng dẫn.
Không phải cố chọn ấy, chỉ là ấy thực sự rất biết chơi.
Nhảy bungee, dù lượn… cái gì ấy cũng biết, thậm chí còn biết cả lướt sóng và đua xe nữa, ấy chơi cả ba mảng trời, biển, đất, cuộc sống tràn đầy thú vị.
Thật ra Đoàn Thiên Thu có ba người con trai, hai người kia cũng rất xuất sắc trong ngành y, ông ấy chỉ luôn khen ngợi cậu con trai út này.
Trước đây, tôi không hiểu, tiếp một thời gian mới biết lý do vì sao.
Đoàn Chước rất có sức hút.
Kiểu sống phóng khoáng và tự do ấy, khiến những người lăn lộn trong thương trường phải thèm khát và ngưỡng mộ.
Sống một khoảng thời gian vô lo vô nghĩ, không phải e dè điều gì, thỉnh thoảng nhớ lại bản thân mình của nửa năm trước, tôi sẽ mơ hồ cảm thấy đó là tôi ở một thế giới song song.
Người từng chỉ xoay quanh công ty và Tưởng Chính Nam, không bao giờ biết nghĩ cho mình ấy, thật sự là tôi sao?
Một tin nhắn mới hiện đến, là do bà Trương gửi đến, “Bà chủ, ông chủ sắp kết hôn với người phụ nữ đó rồi.”
Tôi chằm chằm tin nhắn ấy rất lâu, phát hiện ra mình chẳng có chút cảm nào, trong lòng không một gợn sóng, rất bình thản.
Đoàn Chước ghé đầu một cái, đưa cho tôi một ly nước cam, “Âm Âm, đi không?”
Tôi vừa định trả lời, lại nhíu mày, “Anh gọi tôi là gì?”
Anh ấy sửa lại, “Chị, đi không? Đám cưới của chồng cũ và tiểu tam ấy.”
“Tại sao lại không đi?”
Tôi tắt điện thoại, “Tôi là cổ đông của công ty cơ mà.”
Anh ấy huýt sáo một cái, lại hỏi: “Thế có cần phải trang điểm không?”
Tôi hiểu ý Đoàn Chước.
Ban đầu, vì lo lắng, tôi luôn trang điểm kỹ lưỡng, chăm chút để biến mình thành dáng vẻ của quá khứ.
Suy cho cùng, đó là do tôi chưa đủ tự tin.
Giờ đã buông bỏ hết, tôi thản nhiên : “Không trang điểm nữa. Sống ở tuổi 40 với tinh thần của tuổi 20, thế mới thú vị chứ?”
“Em vẫn luôn thú vị.” Anh ấy .
10
Ngày Tưởng Chính Nam tổ chức hôn lễ, trời xanh mây trắng nắng vàng.
Trên đường đi, tôi những đám mây trắng bầu trời, dặn tài xế lái chậm lại, dù sao cũng không cần phải đến sớm.
Đặc biệt là với mối quan hệ đặc biệt giữa tôi, dâu và rể, đến sớm cũng chỉ trò cho người ta, thà đến muộn còn hơn.
Tôi ngắm cảnh suốt cả dọc đường, từ từ đi đến sảnh tiệc.
Haiz, dù có đến muộn cũng vẫn bị mọi người dòm ngó.
Tiếng cụng ly, tiếng trong sảnh đều ngưng lại khi tôi vừa bước vào.
Cứ như có một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào tôi, mọi ánh đều hướng về phía tôi.
“Đó có phải là phu nhân của tổng giám đốc Tưởng không? Sao ấy lại xinh đẹp thế?”
“Ly hôn có thể khiến người ta trẻ ra nhiều thế này sao? Trạng thái tinh thần chẳng khác gì thiếu nữ tuổi 20, tôi cũng muốn ly hôn luôn!”
“Chắc tổng giám đốc Tưởng hối hận c h ế t đi , suốt ngày tìm mấy trẻ đẹp bên ngoài, cuối cùng vợ cũ mới là người đẹp nhất, ha ha ha.”
Đoàn Chước bước qua đám đông đến bên cạnh tôi, hỏi: “Ổn chứ?”
Tôi gật đầu, “Ăn mặc đẹp thế này, tất nhiên là sẽ trở thành tâm điểm rồi.”
Anh nghiêm túc trả lời: “Âm Âm đúng.”
“Gọi là chị.” Tôi .
Anh lắc đầu, “Hôm nay em trai chị.”
Anh giơ khuỷu tay lên ra hiệu tôi khoác tay , “Trong hoàn cảnh này, chị không cần một người trai chất lượng để xả giận sao?”
Tôi lắc đầu.
Không cần xả giận, hơn nữa, việc tôi đến đây đã đủ khiến họ khó chịu rồi.
Bạn thấy sao?