Trở Lại Tuổi Hai [...] – Chương 6

Chương 6 - Hết

11

Tôi bưng một ly r ư ợ u, bước đến trước mặt đôi vợ chồng mới cưới.

Nhân vật chính của những tin đồn gặp nhau, chẳng mấy chốc nơi này trở thành tâm điểm của bữa tiệc.

“Phu nhân mới và phu nhân cũ của tổng giám đốc Tưởng trông giống nhau quá, chơi trò thế thân à?”

“Có thấy ánh mắt của tổng giám đốc Tưởng vợ cũ cứ như hổ đói không? Mặt phu nhân mới tái mét rồi.”

“Không chỉ , tôi thấy sắc mặt của tổng giám đốc Tưởng cũng chẳng khá hơn là mấy đâu.”

Tôi , giơ ly rượu lên, “Chúc mừng hôn lễ.”

Tưởng Chính Nam cụng ly với tôi, còn dâu mới lại không có tĩnh gì, ta cứ trừng mắt tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Tôi mỉm , nhớ ra ta tên là Hà Mục.

Tôi : “Em nhỏ hơn tôi rất nhiều, còn non và xanh lắm, cảm của em khi thấy tôi là gì?”

Cô ta vẫn ngơ ngác, tôi rồi cụng ly, “Tôi rất cảm ơn em, cảm ơn vì đã giúp tôi thoát khỏi biển khổ.”

Trước khi rời đi, tôi gửi tặng ta lời chúc chân thành nhất.

“Hy vọng khi em 40 tuổi, sẽ không bị một tiểu tam 20 tuổi chỉ vào mặt mà m ắ n g.”

“Cô…” ta muốn phản bác lại không biết gì.

Tôi , “Dù sao thì em cũng không thể trẻ trung xinh đẹp mãi mãi , ta sẽ luôn thích những trẻ trung xinh đẹp.”

Hà Mục câm nín.

Tham dự tiệc cưới chỉ để khó dễ cho đôi vợ chồng này, tôi nghĩ mình đã tiêu tốn không ít công đức, đang định về nhà thắp hương xin lỗi Bồ Tát thì Đoàn Chước chặn tôi lại.

“Em còn có một món quà.”

“Gì cơ?”

Anh xung quanh một lúc, ánh mắt dừng lại ở người đàn ông mặc áo khoác da và quần jeans đen trong sảnh, : “Đến rồi.”

Người đàn ông đó bước thẳng về phía trung tâm, nơi Hà Mục đứng, trông Hà Mục đầy sợ hãi và do dự, ta bước đến lôi ta đi.

Tưởng Chính Nam tiến lên ngăn cản, người đàn ông đó quát lên: “Đây là của tôi!”

Tôi cảm thấy vô cùng kỳ lạ, “Chuyện gì xảy ra ?”

Đoàn Chước : “Sau khi bám Tưởng Chính Nam thì ta đã đá chàng này, đây là trai cũ của ta.”

“Cũng không gì đâu.” Tôi .

Tưởng Chính Nam là người sĩ diện như , sao có thể để người khác loạn trong tiệc cưới của mình?

“Chưa hết đâu.” Đoàn Chước , “Đứa con ta sinh ra không phải là của Tưởng Chính Nam.”

Tôi há hốc mồm.

Tưởng Chính Nam rất mong ngóng đứa trẻ này, nếu đứa trẻ không phải là con của ta, thì đúng là công cốc rồi.

Tôi Đoàn Chước, “Cậu gọi người đến à?”

“Chỉ gửi một tấm thiệp cưới thôi.” Anh , “Cô ta từng chị nặng lời như , chị nhịn , em thì không.”

Màn kịch bắt đầu, cảnh tượng trong tiệc cưới lập tức trở nên hỗn loạn.

Đoàn Chước tò mò, “Chị đoán xem ngày mai họ có đi ly hôn luôn không?”

Tôi lắc đầu, “Không đâu.”

Thậm chí Tưởng Chính Nam sẽ đội cái mũ này.

Anh ta là chủ tịch công ty, có trách nhiệm giữ gìn hình ảnh của mình, vì Tưởng Chính Nam mới tuyên bố ra ngoài rằng tôi và ta đã ly hôn từ đầu năm, và giữa ta và Hà Mục không có chuyện ngoại hay gian gian díu díu mập mờ gì, tất cả đều là để ổn định giá cổ phiếu của công ty.

Ngay từ khi tin đồn về đứa con ngoài giá thú lan ra, Tưởng Chính Nam đã bị nhiều người chỉ trích, để trấn an các cổ đông đang bất mãn, trong thời gian này, Tưởng Chính Nam sẽ cố gắng thu liễm tính của mình.

Nên dù có phải đội mũ xanh, dù phải nuôi con cho người khác, ta cũng phải chấp nhận.

Nghĩ đến đây, tôi bật .

Đúng là gieo gió gặt bão.

Điện thoại bỗng reo lên, là nhân viên trang trại báo cho tôi biết con ngựa con mà tôi nuôi sắp sinh.

Tôi Đoàn Chước, “Đỡ đẻ? Anh có đi không?”

“Tất nhiên rồi.” Anh , “Giúp ngựa con chào đời chắc chắn sẽ thú vị hơn vở kịch này.”

Sự thật đúng như tôi dự đoán, Tưởng Chính Nam và vợ mới vẫn ân ái như trước. 

Họ thường cùng nhau xuất hiện trên báo đài, tạp chí, khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ. 

Còn về việc họ có hạnh phúc thật không thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt, những ai đã tham dự hôn lễ hôm đó chắc chắn sẽ không tin.

Tôi cũng chẳng còn thời gian để quan tâm đến cuộc sống mới của Tưởng Chính Nam, bởi vì tôi bận rộn học tập, thử những điều mới mẻ, và đương.

Xác định mối quan hệ cảm với Đoàn Chước là một cơ hội cờ. 

Hai chúng tôi cùng nhau đi nhảy bungee, khi nhân viên kiểm tra dây an toàn, tôi xuống khung cảnh thiên nhiên bên dưới, bất chợt ngộ ra một điều. 

Có lẽ cái của người khác thế nào không quan trọng, tuổi tác cũng không quan trọng, người ở bên cạnh mình mới là quan trọng nhất.

Tôi thật lòng : “Nếu lần này không có gì bất ngờ xảy ra, tôi sẽ ở bên .”

Đoàn Chước hỏi: “Có thể coi đây là lời tỏ không?”

“Hả?”

“Vì chắc chắn không có bất ngờ gì xảy ra đâu.”

Nói xong, ôm tôi nhảy xuống, gió thổi vù vù bên tai, gần như không thể nghe thấy âm thanh nào khác, tôi vẫn nghe thấy mấy chữ mà thì thầm vào tai tôi.

“Anh em.”

Thế là chúng tôi bắt đầu nhau.

Đoàn Chước trẻ trung, tràn đầy sức sống. 

Từ , tôi nhận rất nhiều phản hồi tích cực, cơ thể tràn đầy năng lượng, và tôi cũng ngày càng tích cực, lạc quan hơn.

Tôi không có ý định so sánh với Tưởng Chính Nam, phải so sánh mới biết rằng, Đoàn Chước là một người đời rất tuyệt vời.

Cuối cùng, tôi không ra nước ngoài, mà theo học chương trình MBA tại một trường đại học trong nước. 

Phải rằng, cảm giác 40 tuổi vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường thật sự rất tuyệt.

Chỉ cần đứng trong khuôn viên trường, những gương mặt trẻ trung lướt qua mình, trong lòng tôi tràn ngập sự thỏa mãn. 

Đó là một trải nghiệm mới mẻ mà trước đây tôi chưa bao giờ có.

Nếu một năm trước có ai với tôi rằng một năm sau tôi sẽ ly hôn, thử sức với nhiều môn thể thao mạo hiểm, và quay lại trường học, tôi sẽ nghĩ đó là chuyện không tưởng. 

Nhưng khi mọi thứ thực sự xảy ra, tôi mới cảm thấy việc đón nhận một cuộc sống mới thật tuyệt vời.

Đoàn Chước đến đón tôi tan học. 

Dạo này, bị bố bắt học cách quản lý b ệ n h v i ệ n, cuối cùng thì chàng trai trẻ cũng biết thế nào là lo lắng. 

Nhìn những nếp nhăn trên trán , tôi đau lòng buông lời: “Nếu không ổn, thì ở nhà chị nuôi.”

Anh rồi ngả vào người tôi, “Không , bố b ệ n h v i ệ n nhà mình cần có người quản lý, cả và hai của đều là mọt sách, suốt ngày chỉ biết nghiên cứu y học, cuối cùng chỉ có đứa con suốt ngày chơi bời lêu lổng này còn gọi là tạm .”

“Vậy thì học cho tốt đi.” Tôi , “Rồi nuôi chị.”

“Được thôi.” Đoàn Chước nhấn ga, dường như vô hỏi: “Vậy khi nào Âm Âm mới về ra mắt bố mẹ ?”

Dù ở bên Đoàn Chước, tôi thường có ảo giác rằng mình cũng đang còn trẻ, sự thật là tôi hơn cả chục tuổi, thật sự không chịu nổi khi cứ coi tôi như một bé con.

Tôi : “Gọi là chị.”

Anh gật đầu: “Vậy khi nào chị Âm Âm mới về ra mắt bố mẹ ?”

“…”

Tôi khó khăn : “Trước đây chị đã từng việc với bố em, kiểu như đồng nghiệp ấy.”

“Ừ ừ.” Anh khích lệ.

“Chị cũng chẳng nhỏ hơn mẹ em là bao.”

“Ừ ừ.” Anh ủng hộ.

“…Vậy, em không thấy mối quan hệ này có chút kỳ lạ sao?” Tôi , “Chị sợ họ sẽ bị sốc.”

“Nhưng họ đã biết từ lâu rồi mà.”

Đoàn Chước : “Khi Tưởng Chính Nam kiện quấy rối vợ ta, đã rằng ngoài chị ra, không lấy ai khác.”

“…”

“Họ sao?” Tôi không thể cưỡng lại sự tò mò trong lòng.

“Họ đang chờ đưa chị về nhà.”

Tôi hít sâu một hơi, im lặng một lúc lâu, rồi dũng cảm : “Vậy thì đi thôi.”

“Được.” Anh vui vẻ rẽ xe.

Tôi vội ngăn lại, “Đừng đừng, không cần phải nhanh thế chứ.”

Dù tôi đã chuẩn bị tâm lý, dù sao tôi cũng xem như đã cướp mất cậu con trai cưng của người khác, vẫn phải chuẩn bị tâm lý thêm chút nữa.

Đoàn Chước vui vẻ : “Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, gặp phụ huynh phải càng sướm càng tốt.”

Anh : “Anh tuyên bố, bây giờ là thời cơ thích hợp nhất!”

Tôi không thể cãi , đành quay đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ, hình ảnh phản chiếu trong gương hiện rõ gương mặt của tôi lúc này.

Gò má ửng hồng, đôi mắt ngập nước của người phụ nữ nhỏ bé ấy, thật sự là tôi sao?

Tôi cố nén sự ngượng ngùng rồi nghĩ: Được thôi, đi thì đi, dù sao cuộc đời đầy thử thách mới gọi là cuộc đời. 

Gọi những người ngang tuổi mình bố mẹ, cũng coi như một trải nghiệm mới mẻ mà, đúng không?

Hết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...