Cố Vân Đình bật :
“Có lẽ vì là con ruột của mình, nên thế nào cũng thấy giống.”
Lời vừa dứt, đứa trẻ trong lòng ta đột nhiên khóc òa.
Anh ta luống cuống dỗ dành, không có hiệu quả.
Ngay sau đó, ta quay đầu ra ngoài gọi trợ lý:
“Triệu Nghiêm, đứa bé đói rồi, đưa vú nuôi vào đi.”
Vài giây sau, Triệu Nghiêm dẫn một bước vào phòng.
Cô đó có đường nét vô cùng tinh tế, mang một vẻ đẹp trong trẻo thuần khiết.
Cố Vân Đình nghiêng đầu sang.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, ta bất giác nở một nụ dịu dàng, trong mắt là sự si mê không thể che giấu.
Ngay lúc này, tôi cảm thấy như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim mình.
Đó là ánh mắt mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Chỉ một thoáng sau, Cố Vân Đình thu lại ánh từ ấy, quay sang tôi:
“Cô ấy tên là Nhã Kỳ, là bác sĩ, cũng là vú nuôi mà tìm cho con.”
“Cô ấy vừa mới sinh xong, sữa dồi dào, rất tiện để cho con bú, cũng tiện chăm sóc con hơn.”
Nhã Kỳ.
Cái tên này như vô số lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tứ chi tôi.
Không phải mơ, không phải ảo giác.
Tất cả… đều là thật.
Con tôi… không còn nữa.
Đứa bé trước mặt này, là con của Nhã Kỳ và Cố Vân Đình.
Anh ta đã dày công sắp đặt một lời dối hoàn hảo.
Để thực hiện lời hứa đáng ghê tởm của mình, ta đã hy sinh tôi và con tôi.
Nhã Kỳ bước đến, nhẹ nhàng bế đứa trẻ khỏi tay Cố Vân Đình.
Ánh mắt ta vẫn lưu luyến trên người ta, giọng trầm ấm hỏi:
“Sữa có đủ không?”
Mặt Nhã Kỳ đỏ lên, lườm ta một cái đầy trách móc mà không gì.
Cô ta ôm đứa bé, không hề né tránh, cũng chẳng có chút ngượng ngùng.
Ngay trước mặt tôi, ta thản nhiên vén áo, bắt đầu cho đứa bé bú.
Trợ lý lặng lẽ quay người, rời khỏi phòng.
Còn Cố Vân Đình, ánh mắt sâu thẳm, dán chặt vào tác cho con bú của Nhã Kỳ.
Cô ta dáng người đẫy đà, làn da trắng nõn ửng hồng.
Khoảnh khắc bế con bú, cả người toát lên vẻ dịu dàng đầy mẫu tử.
Cô ta thỉnh thoảng liếc Cố Vân Đình, mỗi khi bắt gặp ánh mắt ta, liền xấu hổ cúi đầu, khẽ né sang bên.
Họ giống như một gia đình nhỏ vừa chào đón thành viên mới.
Mà tôi—chỉ là một kẻ thừa thãi, bị bỏ lại ngoài cuộc.
Hạnh phúc của họ, như vô số mũi kim, đâm xuyên qua tôi, khiến tôi đau đến mức không thể thở nổi.
Sau khi cho bú xong, Nhã Kỳ định bế đứa bé ra ngoài.
Tôi vội lên tiếng: “Để con lại cho tôi.”
Nhã Kỳ hơi cau mày, quay sang Cố Vân Đình.
Anh ta lập tức với tôi:
“Bây giờ cơ thể em còn yếu lắm, để con ở đây sẽ em mệt thêm. Cứ để bác sĩ Nhã Kỳ chăm sóc con trước, đợi khi em khỏe lại, xuất viện rồi hẵng bế con về.”
“Em yên tâm, bác sĩ Nhã Kỳ là chuyên gia nhi khoa giỏi nhất, con sẽ không chịu thiệt thòi đâu.”
“Cô ấy ở ngay phòng bên cạnh, lúc nào em muốn gặp con, sẽ bế sang cho em.”
Dứt lời, ta liếc mắt ra hiệu.
Nhã Kỳ lập tức bế đứa bé ra ngoài, hoàn toàn không để tâm đến ý muốn của tôi.
Bóng lưng ta đầy vẻ khiêu khích, như đang nhạo sự bất lực của tôi.
Mà đúng , tôi vừa mới trải qua cuộc phẫu thuật.
Bây giờ, tôi thật sự bất lực.
Muốn phản kháng—cũng chẳng thể gì.
Sau khi Nhã Kỳ rời đi, rõ ràng Cố Vân Đình trở nên mất tập trung.
Lòng dạ ta đã đặt cả lên người Nhã Kỳ và đứa bé kia, lại bị buộc phải ở lại đây với tôi—chắc khó chịu lắm nhỉ?
Nỗi hận trong tôi dần dần lấn át cả cơn đau, như một ngọn lửa điên cuồng bùng cháy.
Dựa vào đâu tôi lại bị người ta giỡn như thế này?
Dựa vào đâu tôi phải gánh chịu nỗi đau này?
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng suy nghĩ về hiện tại, về tương lai của mình.
Nhưng đầu óc mơ hồ, không sao xâu chuỗi lại .
Giống như tôi đã rơi vào một mê cung—dù đi thế nào, cũng chỉ có vực sâu vạn trượng chờ sẵn.
Cố Vân Đình có lẽ nghĩ tôi đã ngủ, liền đứng dậy rời khỏi phòng.
Cánh cửa vừa đóng lại, tôi lập tức mở mắt.
Tôi tìm kiếm điện thoại xung quanh, không thấy đâu.
Không còn cách nào khác, tôi ấn chuông gọi y tá.
Chẳng mấy chốc, một y tá bước vào.
“Cố phu nhân, thấy khó chịu ở đâu sao?”
“Tôi đau bụng dữ dội.”
Ánh mắt y tá thoáng hiện lên một tia thương .
Tôi là thiên kim nhà giàu, từ nhỏ đến lớn chỉ có tôi thương người khác, từ khi nào lại đến lượt người khác thương tôi chứ?
Sống mũi tôi đột nhiên cay cay, nước mắt dâng đầy hốc mắt.
Y tá thấy tôi khóc, vội : “Tôi đi hỏi bác sĩ.”
Cô ta vừa xong liền định rời đi. Tôi cuống quýt gọi lại:
“Có thể cho tôi mượn điện thoại của không? Tôi tìm không thấy điện thoại của mình.”
Y tá khựng lại vài giây, rồi gượng: “Xin lỗi , điện thoại tôi bị hỏng, không dùng .”
Nói xong, ta không chờ tôi thêm lời nào, liền vội vã rời khỏi phòng bệnh như thể chạy trốn.
Rõ ràng là ta không muốn cho tôi mượn điện thoại.
Có lẽ, tất cả mọi người trong bệnh viện này đều sẽ không giúp tôi.
Y tá không quay lại, bác sĩ cũng không đến.
Một nỗi sợ hãi khó tả từ từ lan ra trong lòng tôi.
Nửa đêm, bất chấp cơn đau như dao cắt ở bụng dưới, tôi cắn răng gắng gượng bò xuống giường.
Tôi phải ra ngoài.
Không thể để mình bị mắc kẹt ở đây, mặc cho người ta muốn gì thì .
Nhưng cơn đau quá dữ dội, tôi mới bước đến cửa mà cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tôi vịn vào tường, từng bước run rẩy lê về phía trước.
Đau quá…
Mồ hôi rơi xuống như mưa, trái tim như bị bóp nghẹt đến mức khó thở.
Tôi chỉ có thể dựa vào tường nghỉ tạm, ép bản thân không gục xuống.
Trước mặt tôi là hành lang dài hun hút, vắng lặng đến đáng sợ trong màn đêm.
Tựa như vực sâu vô tận… dù đi thế nào, cũng không có lối ra.
“Anh không để bác sĩ giảm đau cho vợ mình, nhỡ đâu ấy đau đến chết thì sao?”
Từ căn phòng có cánh cửa khép hờ bên cạnh, đột nhiên vang lên giọng của Nhã Kỳ.
Tôi quay đầu vào trong.
Chỉ thấy Cố Vân Đình đang ôm lấy Nhã Kỳ, nhẹ nhàng hôn lên má ta, dịu dàng :
“Em đã vất vả đến mức đau thấu tim gan mới sinh ra đứa bé này. Cô ta thì sao? Không phải chịu chút khổ sở nào, lại có thể trắng trợn hưởng lợi mà có một đứa con? Cơn đau này là thứ ta phải trả lại cho em.”
Nhã Kỳ bật vui vẻ, nâng mặt Cố Vân Đình lên, hôn nhẹ lên môi ta, sau đó mãn nguyện dựa vào lòng ta.
“A Đình, sinh con với em không hề đau đớn, bởi vì em nguyện lòng vì mà sinh con.”
“Anh biết. Nhưng không muốn những gì em chịu đựng trở thành vô nghĩa. Sau này, đứa trẻ này sẽ gọi Vân Yên là mẹ, sẽ với ta, sẽ hiếu thuận với ta. Còn em? Em chẳng có gì cả. Nghĩ đến cảnh đó, thấy thật bất công cho em. Lẽ ra Vân Yên phải biết ơn em mới đúng.”
“A Đình, đối với em thật tốt… mà…”
Nhã Kỳ cảm đến mức nước mắt lưng tròng, giọng ngập ngừng.
Cố Vân Đình cúi đầu hôn lên trán ta: “Sao ?”
“Vân Yên không giống em. Cô ta là thiên kim đại tiểu thư, sau lưng có cả gia tộc chống lưng. Nhỡ sau này ta biết sự thật, khó em, khó con chúng ta thì sao…”
Cố Vân Đình ôm chặt ta vào lòng, đau lòng không thôi.
“Đừng sợ, bảo bối của . Nhà họ Vân vốn dĩ trèo cao mới cưới người nhà họ Cố. Mấy năm nay, đã ra tay khống chế, khiến toàn bộ dự án của họ đều phải phụ thuộc vào . Anh gần như đang nắm giữ mạch sống của cả gia tộc đó. Nếu họ dám vào dù chỉ một chút, họ sẽ tự tổn đến chính mình gấp bội lần. Dù họ có biết sự thật, họ cũng sẽ không dám đối đầu với chỉ vì một mình Vân Yên. Chỉ cần có ở đây, dù là nhà họ Vân hay Vân Yên, cũng không ai có thể gì em.”
Nhã Kỳ tròn mắt ta, không thể tin nổi: “Anh vì em mà đối phó cả nhà họ Vân sao?”
Cố Vân Đình mỉm : “Ngốc quá, vì em, tất nhiên phải tính toán chu toàn. Nếu không dồn ép nhà họ Vân, thì Vân Yên sẽ mãi như một quả bom nổ chậm. Anh không muốn ta có cơ hội phản kháng.”
Nhã Kỳ ta, giọng run rẩy, đôi mắt long lanh nước: “A Đình, … chúng ta…”
Cố Vân Đình ôm chặt ta hơn, cắt ngang lời ta đầy hoảng hốt:
“Không , Kỳ Kỳ. Anh không muốn chuyện năm năm trước tái diễn. So với việc có em, càng muốn thấy em bình an hơn, em hiểu không?”
“Nếu không có Vân Yên, bọn họ cũng sẽ ép cưới một thiên kim nhà giàu khác. Để khiến khuất phục, người đầu tiên họ nhắm đến để xử lý, chắc chắn sẽ là em.”
“Vậy nên, cứ giữ nguyên như thế này đi. Nhà họ Vân nằm trong tay , còn em vẫn có thể ở bên an toàn.”
“Chỉ cần duy trì thế cân bằng này, dù người nhà có biết đến sự tồn tại của em, họ cũng sẽ nhắm mắt ngơ. Dù sao trên đời này, có bậc cha mẹ nào lại thực sự nhẫn tâm với đứa con trai mà họ thương nhất?”
Nhã Kỳ thẳng vào mắt ta, chậm rãi hỏi:
“Anh thật sự không có chút cảm nào với Vân Yên sao?”
Cố Vân Đình im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài:
“Cô ấy đã mất đi con của mình, cũng không thể mẹ nữa. Chúng ta đúng là đã nợ ấy quá nhiều, phải không?”
“Kỳ Kỳ, chúng ta không thể quá tuyệt . Cũng phải để dành chút phúc đức cho con của chúng ta. Vậy nên, vị trí ‘Cố phu nhân’ cứ để lại cho ấy đi.”
Cơn đau ở bụng dưới của tôi ngày càng dữ dội theo từng lời của họ.
Thì ra, Cố Vân Đình không chỉ tính kế tôi, mà ngay cả nhà họ Vân cũng nằm trong kế hoạch của ta.
Tôi ôm lấy bụng, cả người trượt xuống nền đất lạnh lẽo.
“Được rồi, chỉ cần không Vân Yên, thì thế nào em cũng bằng lòng. Em muốn ăn cháo rau ở nhà hàng phía Tây thành phố, đi mua cho em nhé?”
“Được, mèo con tham ăn của . Chỉ cần em ngoan ngoãn, chuyện gì cũng cho em.”
Nói xong, Cố Vân Đình cúi đầu hôn lên môi Nhã Kỳ, hai người chìm đắm trong nụ hôn, quấn quýt lấy nhau.
Mà tôi—chỉ có thể nằm rạp dưới đất như một con chó hoang, đáng thương và thảm .
“Ngoan ngoãn đợi , đi mua cho em. Đừng chạy lung tung, em vẫn còn trong thời gian ở cữ đấy.”
“Em biết rồi.”
Lòng tôi chấn mạnh, lập tức đứng dậy, bước nhanh vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Cắn răng chịu đựng cơn đau hành hạ, tôi từng bước trở lại giường.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra.
Cố Vân Đình chậm rãi bước vào.
Bạn thấy sao?