Thân thể Nhã Kỳ bị đâm văng ra xa, lơ lửng giữa không trung vài giây trước khi rơi mạnh xuống đất.
Trùng hợp sao, ta rơi ngay bên cạnh xe của Trương Vân Thâm.
Còn chiếc xe của Cố Vân Đình, vì tốc độ quá nhanh, phanh không kịp, đã lao thẳng vào một thân cây bên đường.
Trương Vân Thâm rằng sẽ dẫn tôi đến xem một vở kịch đặc sắc cuối cùng.
Không ngờ, lại thê thảm đến mức này.
Tôi mở cửa xe, từ tốn bước xuống, đi đến bên cạnh Nhã Kỳ, người vẫn còn chút hơi thở mong manh.
Từ trên cao, tôi xuống bộ dạng thê thảm của ta lúc này.
Ánh mắt ta tràn đầy căm hận, giọng yếu ớt, ngắt quãng:
“Tiện… nhân… Nhất định… là mày… tao…”
Kẻ đã bao người như ta, bây giờ lại oán trách tôi sao?
Đã đến mức này, ta vẫn không chịu nhận lỗi của mình.
Tôi ngồi xổm xuống, dùng tay ấn mạnh lên phần nội tạng bị dập nát của ta.
“Đau lắm đúng không? Đau là phải. Đây là cái giá mà mày đáng phải nhận.”
“Là tao thì sao? Nhưng người nằm dưới đất như một con chó không dậy nổi bây giờ—lại chính là mày đấy.”
Nhã Kỳ cố gắng nâng tay lên muốn tát tôi.
Tôi nắm chặt cổ tay ta, mạnh mẽ đánh thẳng vào mặt ta—giống hệt như cách mà ta đã từng với tôi.
“Bây giờ mày đã biết mình là thứ gì chưa?”
“So sánh mày với chó, thật sự là sỉ nhục loài chó. Ít nhất, chó còn có nhân tính hơn mày.”
Cô ta phun ra một ngụm máu lớn, người co giật vài cái rồi hoàn toàn bất .
Không xa, Cố Vân Đình cũng bò ra khỏi chiếc xe bị nát vụn.
Hắn ta dùng cả tứ chi lê từng chút một về phía tôi.
Tôi đứng yên, hắn ta với ánh mắt lãnh đạm.
Ngay lúc này, Trương Vân Thâm đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Tôi vô thức giãy ra, ta cúi xuống ghé sát tai tôi, thấp giọng :
“Chúng ta đã xem trọn vở kịch của bọn họ… bây giờ cũng nên để hắn ta ‘thưởng thức’ một màn kịch đặc sắc của chúng ta rồi.”
Quả thật, chỉ có khi phải trải qua chính những gì người khác đã chịu đựng…
Mới có thể cảm nhận nỗi đau sâu sắc đến mức nào.
Tôi và Trương Vân Thâm tay trong tay chậm rãi bước đến trước mặt Cố Vân Đình.
Tôi không thèm cúi xuống hắn, chỉ lạnh lùng đứng từ trên cao xuống.
Ngón tay Cố Vân Đình run rẩy chỉ về phía tôi, giọng khàn đặc:
“Em… dám ngoại sau lưng tôi?”
Tôi bật chế nhạo:
“Tôi không hề lén lút sau lưng . Tôi là quang minh chính đại mà tìm người đàn ông khác.”
“Anh ta giỏi hơn nhiều. Không bao lâu nữa, tôi sẽ có đứa con khác.”
“Còn … sẽ chẳng có gì cả.”
Tôi cúi xuống, ghé sát tai hắn ta, giọng nhẹ bẫng:
“Anh có biết loại thuốc mà Nhã Kỳ cho uống độc đến mức nào không? Tác dụng của nó kéo dài hàng chục năm, không thể đào thải . Dù là thụ tinh trong ống nghiệm hay trực tiếp quan hệ, cũng không bao giờ có con nữa. Ngay cả khi có thể mang thai, đứa bé sinh ra cũng chỉ là một quái thai dị dạng.”
Tôi giẫm mạnh lên bàn tay hắn ta, ánh mắt lạnh như băng:
“Cố Vân Đình, đây chính là quả báo của .”
Sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt hoảng loạn đến cực điểm:
“Yên Nhiên… sao em có thể đối xử với như ? Anh đã tốt với em đến thế mà…”
Tôi bật .
“Tốt?”
“Ý là để tôi chịu nỗi đau mất con sao?”
“Hay là để tôi trải qua từng giây từng phút sinh nở mà không có thuốc giảm đau?”
“Nếu đó là ‘tốt’…”
“Vậy thì bây giờ, tôi cũng đang ‘tốt’ với như thế.”
Tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa, chói tai đến mức như muốn xé toạc màn đêm.
Tôi và Trương Vân Thâm xoay người rời đi.
Khi xe khởi , qua kính chiếu hậu, tôi thấy ánh mắt Cố Vân Đình—tràn đầy oán hận, căm ghét đến cực điểm.
Hắn ta hận không thể nghiền nát tôi và Trương Vân Thâm thành tro bụi.
Tốt lắm.
Tôi cũng từng có cảm giác đó.
Hắn ta bây giờ đã cảm nhận cơn thịnh nộ tuyệt vọng khi muốn người, không thể rồi chứ?
Nhưng tôi không mong hắn ta chết dễ dàng như .
Tôi muốn hắn sống không bằng chết.
Sống trong nhục nhã, cay đắng, đau đớn tột cùng…
Mà không thể gì cả.
Một điều kỳ diệu là, dù Nhã Kỳ bị đâm mạnh như vẫn không chết.
Nhưng ta đã trở thành một người thực vật, mãi mãi không thể tỉnh lại.
Cố Vân Đình cũng không chết, cột sống, chân và tay đều bị tổn thương nghiêm trọng.
Cả đời này, hắn ta không chỉ không thể đứng dậy, mà thậm chí ngay cả sinh hoạt cá nhân cũng không thể tự lo liệu.
Cố gia chìm trong bê bối, trở thành trò của cả xã hội, bị giới thượng lưu khinh thường, dè bỉu.
Cố lão gia phẫn nộ vì nhà họ Cố không còn người thừa kế, tuyệt vọng uống thuốc ngủ tự sát.
Cố phu nhân không còn chỗ dựa, cuối cùng cũng đi theo chồng.
Tập đoàn Cố thị rơi vào khủng hoảng, không người điều hành.
Và người lợi nhất—chính là Trương Vân Thâm.
Một tờ giấy xét nghiệm ADN giúp ta đường đường chính chính trở thành người thừa kế, tiếp quản tập đoàn Cố thị và toàn bộ tài sản.
Anh ta hỏi tôi:
“Cô muốn Cố Vân Đình sống hay chết?”
Tôi im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó nhẹ nhàng :
“Cho hắn sống đi. Hắn chẳng phải muốn ở bên Nhã Kỳ cả đời sao? Vậy thì cứ để hắn toại nguyện.”
Trên con đường rời khỏi khu biệt thự không có camera giám sát.
Không ai có thể chứng minh Cố Vân Đình đã cố tông xe vào Nhã Kỳ.
Theo thủ tục tai nạn giao thông, chỉ cần đi theo quy trình bảo hiểm, gia đình Nhã Kỳ nhận một khoản tiền bồi thường, sau đó ta đưa trở về nhà mẹ đẻ.
Trương Vân Thâm một căn nhà dài hạn ngay cạnh nhà Nhã Kỳ, rồi an bài để Cố Vân Đình sống ở đó.
Tôi đứng trước căn nhà cũ kỹ trước mặt.
Cố Vân Đình có lẽ cả đời cũng chưa từng sống trong một nơi tồi tàn như thế này.
Từ bên trong, tiếng trẻ con khóc vang lên không dứt.
Tôi chậm rãi bước vào.
Cố Vân Đình nằm trên chiếc giường cũ kỹ, hai mắt nhắm nghiền, cả người bẩn thỉu đến phát tởm.
Hoàn toàn không thể tưởng tượng , hắn ta đã từng là một người đàn ông tuấn tú, phong độ, sạch sẽ như .
Bên cạnh hắn, Nhã Kỳ vẫn bất , đứa trẻ nằm ngay sát bên cạnh ta.
Tôi vào bầu không khí chết chóc trong căn phòng này, nhếch môi nhạt.
“Bây giờ ngày nào cũng nghe con trai ‘bảo bối’ của khóc, lại còn bên cạnh Nhã Kỳ như ý nguyện…Anh có vui không?”
Cố Vân Đình mở mắt ra, tôi bằng ánh mắt đầy đau đớn:
“Yên Nhiên… Ngoài chuyện đứa trẻ… Anh đã đối xử với em rất tốt. Vậy mà cuối cùng em lại đối xử với như thế này sao?”
Tôi gật đầu, nhạt:
“Tôi đối xử với cũng đâu có tệ? Vì muốn giúp hoàn thành tâm nguyện, tôi đã đặc biệt sắp xếp cho Nhã Kỳ ở bên cạnh rồi đấy.”
“Còn nữa, mỗi ngày khi nghe đứa trẻ khóc, chắc sẽ nhớ đến đứa con ruột bị chính tay mình chết, đúng không? Nghĩ mà xem—kế hoạch của đã thành công rồi đó.”
Tôi cúi đầu hắn ta, giọng điệu châm biếm:
“Nhìn xem, ‘bảo bối’ của , có phải trông rất giống không? Giống y như đúc luôn đấy. Ha ha ha!”
Cố Vân Đình nhục nhã nhắm chặt mắt, từng giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, thấm ướt chăn gối bẩn thỉu.
Tôi hừ lạnh:
“Bớt giả vờ đáng thương đi, không thấy buồn nôn sao?”
Mùi hôi thối trong căn phòng này khiến tôi không thể chịu nổi nữa.
Tôi xoay người rời đi.
Ngay khi tôi vừa bước đến cửa, giọng khàn khàn của Cố Vân Đình vang lên:
“Xin lỗi… Yên Nhiên, sai rồi…”
Ánh mặt trời chói chang đến mức nhức mắt, khiến tôi cảm thấy cay cay nơi khóe mắt.
Nhưng tôi không quay đầu lại, giọng điệu vẫn bình thản:
“Anh không phải vì sai mà hối hận. Chẳng qua, là vì bây giờ đã mất đi tất cả, nên không cam lòng thôi.”
“Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch của …Nếu như đứa trẻ đó thật sự là con ruột của …Thì liệu có cảm thấy mình sai không?”
“Không.”
“Anh sẽ chỉ cảm thấy mình thật thông minh, còn tự đắc vì đã có thể vừa lừa tôi, vừa hưởng thụ cuộc sống ba vợ bốn nàng hầu trong cái xã hội này.”
Cố Vân Đình thều thào cầu xin:
“Không… Yên Nhiên, thật sự sai rồi… Đừng đi có không?”
Tôi không trả lời.
Hắn ta lại hỏi:
“Em… thật sự định ở bên người đàn ông đó sao?”
Tôi bật :
“Đúng . Anh ấy , ấy có thể tìm bác sĩ giỏi nhất để điều trị cho tôi. Tôi sẽ có lại một đứa con khác.”
“Đến lúc đó… nhớ đến dự tiệc mừng của tôi nhé.”
Nói xong, tôi xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.
Trời xanh vạn dặm, không một gợn mây.
Nhìn bầu trời quang đãng ấy, ai cũng sẽ nghĩ rằng chưa từng có cơn giông bão nào đi qua.
Nhưng chỉ có tôi biết—trong những tháng ngày đau đớn nhất ấy…
Bầu trời trên đầu tôi đã tối tăm, u ám đến nhường nào.
Bạn thấy sao?