Vừa định thì Cố Vị Dịch kéo tôi sang một bên.
“Công ty có tài liệu cần chỉnh sửa, em về ngay đi.”
Anh ta lập tức đẩy tôi đi xa, Ôn Nhã định theo, lại bị ta túm cổ áo kéo đi.
Hai người vừa đi vừa nghịch, trông rất thân mật, ngọt ngào.
Tôi càng nghĩ càng khó chịu.
Nói không muốn tôi đi, giờ lại lôi tôi đến, để rồi bắt tôi quay về sớm.
Rốt cuộc tôi chẳng có giá trị con người nào sao?
Tức quá, tôi chụp cái tủ kính rồi đăng story: “Tay không trở về.”
Về khách sạn chỉnh sửa cái tài liệu chả quan trọng tí nào, tôi nằm vật xuống ngủ một giấc.
Tỉnh dậy mới thấy Cố Vị Dịch và Ôn Nhã đều nhắn tin cho tôi.
Ôn Nhã gửi ảnh một con búp bê nhỏ: “Thích không? Tôi mua cho , để ở quầy lễ tân, lát nữa nhớ lấy nhé.”
Cố Vị Dịch gửi một tràng dài.
“Tài liệu sửa xong chưa? Gửi tôi đi.”
“Em đang ở đâu? Tôi về rồi.”
“Giận à? Sao không trả lời tin nhắn?”
“Mua quà cho em rồi, đừng giận nữa.”
Đính kèm ảnh: Cố Vị Dịch ôm một con thú bông to bằng nửa người.
Hai người này đúng là cặp đôi lạ lùng.
Hầy, cảm giác couple của họ quá hợp, đến mức tôi cũng không có lý do để giận dỗi.
Đang nghĩ vẩn vơ, Cố Vị Dịch lại gõ cửa phòng tôi.
Vừa mở cửa, một con thú bông khổng lồ bị nhét vào tay tôi.
“Tặng em.”
Anh ta có vẻ tâm trạng tốt, chắc do buổi hẹn hò thành công.
Tôi thì bị con thú bông to đùng đẩy lùi mấy bước: “Ôn Nhã đâu? Sao về một mình?”
Cố Vị Dịch nhạt đi vài phần.
“Em rất muốn gặp ấy à?”
Không biết có phải ảo giác không, tôi cảm thấy giọng ta có chút u oán.
Trực giác mách bảo tôi ngoan ngoãn lắc đầu.
Anh ta lại vui hơn: “Ban đầu định dẫn em đi chơi cho vui, ai ngờ…”
Ơ? Vậy chuyến đi này thật sự chỉ để tôi chơi à?
Làm CPU quá lâu rồi, đến khi nhà tư bản cho tí kẹo cũng thấy ngọt.
Tôi hí hửng: “Em vui lắm, có thể báo hết chi phí đi lại, vé vào cửa hai ngày này cho em không?”
Như thế thì em sẽ vui hơn.
Cố Vị Dịch tức : “Em chỉ có chút mơ ước thôi à?”
Tôi gật đầu lia lịa.
Chứ còn gì nữa?
Đừng có vẽ bánh nữa, bánh lần trước vẫn chưa ăn xong đâu.
Anh ta bị nghẹn một chút, lấy điện thoại ra bấm vài cái.
Chẳng mấy chốc, điện thoại tôi nhận thông báo: Chu Ba Bì chuyển khoản 10.000 tệ, ghi : Tặng tự .
Tôi đang cúi đầu đếm số không, thì Cố Vị Dịch ghé sát điện thoại tôi.
“Chu Ba Bì?”
Giọng lạnh buốt vang lên trên đầu.
Tôi gượng, bị bắt quả tang nhiều lần nên cũng quen rồi.
Thôi kệ, tận thế luôn đi, vũ trụ nổ tung cũng .
Trên đường về, Cố Vị Dịch ở giai đoạn đương nên trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Đến mức tôi tựa vào vai ta ngủ suốt chuyến bay, khi tỉnh dậy ta cũng chẳng gì.
Chỉ nhàn nhạt liếc tôi: “Không ngờ dáng nhỏ mà đầu nặng thật đấy.”
Tôi không thèm chấp với ta.
Dù sao ta cũng đâu hiểu, trong đầu tôi toàn là tri thức đấy nhé.
8.
Về nhà, tôi lại bận tối mắt tối mũi.
Cố Vị Dịch thật sự giao vị trí trống ở bộ phận truyền thông mới cho tôi, còn tăng lương cho tôi thêm năm ngàn.
Bên mẹ Cố cũng bắt đầu chia hoa hồng cho tôi, tuy tỷ lệ không nhiều mỗi tháng cũng kiếm gần năm con số.
Tháng đầu tiên nhận đủ lương và hoa hồng, tôi vui mừng đếm đi đếm lại.
Chưa kịp cất ấm, Cố Vị Dịch đã nhắn tin đòi nợ.
Tôi ủ rũ gửi tiền, ta không không rằng nhận luôn.
Tức quá, tôi quay sang phàn nàn với Ôn Nhã: “Học đệ của chị sao keo kiệt thế? Đáng đời ta không có .”
Đúng , Ôn Nhã vừa xinh đẹp vừa rộng rãi, ấy xứng đáng có điều tốt hơn.
Ôn Nhã hiền: “Đúng rồi, tôi cũng thấy ấy keo kiệt. Không như tôi, cái gì cũng mua cho .”
Tôi: “Ừ ừ.”
Ôn Nhã thật sự rất tốt với tôi.
Nghe tôi hay phải mang vặt linh tinh đi , ấy liền gửi mấy cái túi cũ không dùng nữa qua cho tôi.
Trời ơi, toàn là Celine với Chanel, tay tôi run lên bần bật.
“Cái này đắt quá, tôi không thể nhận đâu.”
“Không sao cả cưng, em xứng đáng có những điều tốt nhất trên đời, mấy cái túi này có là gì.”
Ôn Nhã trên điện thoại, mặc váy ren trễ vai, tóc uốn sóng, đẹp đến mức khiến tim tôi đập loạn.
Cô ấy lại hỏi: “Em thích nước hoa không? Tôi mua nhiều lắm, dùng không hết. Để tôi gửi cho em vài chai nhé.”
Tôi lắp bắp: “Đ-…”
Có lẽ biểu cảm của tôi lúc ấy quá kỳ quặc, nên vừa lúc Cố Vị Dịch đi xuống lầu, thấy.
Anh ta tiến lại gần: “Em đang chuyện với ai ?”
Ôn Nhã vẫy tay: “Hi~ học đệ, chào em.”
Cố Vị Dịch chẳng nhiệt như tôi nghĩ: “Hai người đang gì thế?”
Anh ta cúi người, khoảng cách gần đến mức trông như đang ôm tôi vào lòng.
Tôi vô thức lùi lại, bị ta giữ chặt vai.
“Ôn Nhã, hai người gì ?”
Ôn Nhã dịu dàng: “Chỉ trò chuyện linh tinh thôi. Tôi mới biết, hóa ra em lại đi đòi tiền Thi Thi dễ thương thế này. Có 35 vạn thôi mà, tôi chuyển cho em là , thật là càng già càng keo, còn suốt ngày bắt nạt em ấy.”
Tôi suýt khóc vì .
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?