Tro Tàn – Chương 13

Chương 13

Sau khi nhớ thứ, loáng thoáng cảm giác thời gian thể ở thế giới cũng sắp hết .

Tôi cho “Khương Duyệt” sự thật .

vẻ đoán gì đó.

đề nghị nhà cho đến khi rời .

Sương Sương vui vẻ, Diệp Kỳ vui lắm.

Tôi cũng “Khương Duyệt” thuyết phục thế nào, tóm , ngầm thừa nhận sự tồn tại của .

Đôi khi nhịn chằm chằm họ, trong lòng một cảm giác kì lạ.

Hóa ở một thế giới khác, cuộc sống hàng ngày của Diệp Kỳ và Khương Duyệt bệnh tật tai họa mười năm là như thế .

Sương Sương thích chơi với , bé luôn bằng đôi mắt to đen trắng rõ ràng , mềm mại gọi .

Diệp Kỳ sửa mấy cũng lười quản, chỉ dặn dò bé đừng gọi như thế lúc khác.

Cái lạnh đầu xuân tiêu tan nhanh, hoa đào ở ngoại ô nở rộ, cùng một nhà ba nhà họ dã ngoại.

“Khương Duyệt” là một bà chủ chỉ tay năm ngón rảnh rỗi, đeo kính râm xong cần để ý đến ai, ngẩn ghế cắm trại.

Diệp Kỳ bận tới bận lui bố trí, ngay cả đồ ăn của chúng cũng do chính tay chuẩn .

“Tên đến lúc mang thai Sương Sương mới bắt đầu học nấu ăn chứ lúc giúp việc, ngược ngờ ảnh thiên phú, đồ ăn ảnh khiến và Sương Sương trở nên kén ăn luôn, ăn đồ khác nữa .”

“Anh nhất định Sương Sương.”

Tôi mỉm Diệp Kỳ của thế giới song song kiên nhẫn nặn cơm nắm thành hình vật nhỏ cho Sương Sương, giành sự tán dương của bé.

Tôi nhớ, đây cũng thảo luận với Diệp Kỳ về vấn đề con cái.

Diệp Kỳ hôn , nghiêm túc hỏi nguyện ý sinh con , khi nhận câu trả lời khẳng định, mới thích con .

“Nếu là con thì chắc chắn sẽ giống Duyệt Duyệt, sẽ cưng chiều con bé như công chúa.”

Bây giờ thấy hai cha con họ ở chung, khóe môi cũng nhếch lên một nụ .

Diệp Kỳ, dối em.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...