La Miêu Miêu nhận lấy micro: “Em là La Miêu Miêu, học sinh lớp 11-3. Em từng dối. Vì bố mẹ em ly hôn, cha em tái hôn, để hợp lý hóa sự tồn tại của ông ấy, em đã tự bịa ra một hình tượng người cha chưa từng tồn tại. Sự thật là ông ấy không phải trí thức cao cấp, cũng không việc ở nước ngoài, mà đã tái hôn từ lâu và có một gia đình mới.”
Micro chuyền qua tay những đàn , đàn chị, đàn em mà chúng tôi đã sắp xếp trước.
“Em là Lý Minh, học sinh lớp 10-3. Em từng dối. Cha em chỉ là một công nhân bình thường, em đã khoác lác rằng ông ấy là lãnh đạo công ty.”
“Em là Trần Giang Hà, học sinh lớp 11-5. Em từng dối. Trong kỳ thi tháng, em chỉ 78 điểm Toán, em dối mẹ rằng mình 98 điểm.”
“Em là Thẩm Thanh Dao, học sinh lớp 11-1. Em từng dối. Em chưa bao giờ học piano, em lại với rất nhiều rằng mình đã đạt cấp 6.”
“Em là Vương Giai, học sinh lớp 11-6. Em từng dối. Em không phải con của một ông chủ siêu thị lớn, nhà em chỉ mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ.”
“Em là Minh Y, học sinh lớp 11-7. Em từng dối. Em không phải con của một vũ công nổi tiếng, mẹ em chỉ là một bà nội trợ bình thường.”
…
Micro tiếp tục truyền đi.
Ngày càng có nhiều học đứng ra cầm lấy nó.
Thậm chí, có những người không nằm trong kế hoạch ban đầu của chúng tôi cũng bước lên.
19
Bác bảo vệ đợi đến khi chúng tôi xong mới bước lên, đuổi tượng trưng chúng tôi xuống sân khấu.
Các học xếp hàng quay về lớp.
Tôi, Lâm Nhân và La Miêu Miêu bị đứng trước cửa phòng học.
Mặt trời ấm áp trải xuống gương mặt ba đứa, ánh nắng nhẹ nhàng mà vô .
Bên trong tòa nhà, tiếng đọc bài vang lên rộn rã, quen thuộc như chưa từng có gì xảy ra.
Tựa như tất cả những chuyện vừa qua chỉ là một đoạn nhạc nền thoáng qua trong cuộc đời dài đằng đẵng ba vạn ngày.
Một khoảnh khắc nhỏ nhoi, không đủ sức nặng để lưu lại dấu vết.
La Miêu Miêu thản nhiên lấy ra vài viên kẹo trong túi, chia cho từng người.
“Cậu vẫn sẽ chuyển trường chứ?”
Lâm Nhân ngậm kẹo mút, im lặng hồi lâu rồi gật đầu.
“Ừ, mình sẽ chuyển, để thi vào một trường đại học tốt hơn. Dù tâm lý có mạnh mẽ đến đâu, cũng chẳng cần thiết phải đối mặt với bọn họ mỗi ngày, chịu đựng những thử thách vô nghĩa. Hà tất gì phải khổ chính mình? Chẳng lẽ sau khi mọi chuyện kết thúc, mình nhất định phải ở lại đây dây dưa với họ sao?”
“Được, bọn tớ ủng hộ cậu.”
Hôm ấy, chúng tôi không bị kỷ luật.
Nhà trường chỉ gọi phụ huynh lên việc.
Ngoài dự đoán, ba mẹ tôi và mẹ La Miêu Miêu không hề nổi giận.
Mẹ La Miêu Miêu chỉ nhẹ nhàng : “Các con à, hôm nay chỉ là một ngày thứ Hai bình thường thôi. Vào lớp đi.”
Cô chủ nhiệm Phương đứng lặng, tự kiểm điểm chính mình.
Cô không hiểu vì sao lớp trưởng và những cán bộ lớp mà luôn tin tưởng lại tham gia vào trò bạo lực học đường độc ác ấy.
Càng không hiểu vì sao những học sinh do chính tay dạy dỗ lại có thể thốt ra những lời lẽ cay nghiệt như trong ảnh chụp màn hình:
“Đi ch*t đi.”
“Tiện nhân.”
“Rác rưởi.”
“Kẻ dối thì đáng ch*t.”
Những câu này, vì sao lại thốt ra một cách tự nhiên đến thế từ những đứa trẻ ngoan?
Ba chúng tôi đi trên hành lang về lớp.
Cô Phương đứng trên bục giảng.
“Bạn Lâm Nhân sắp chuyển trường. Hôm nay là ngày cuối cùng ấy học ở lớp này. Chuyện sáng nay, nhà trường sẽ tăng cường can thiệp vào các vấn đề tâm lý của học sinh, đồng thời siết chặt quản lý vấn nạn bạo lực học đường.”
Không ai dám ngẩng đầu Lâm Nhân.
Có người còn nức nở khe khẽ.
Tôi không nhịn mà cất giọng châm chọc:
“Khóc đi, cứ khóc đi. Các người nghĩ nước mắt của bọn tôi ít hơn chắc? Lúc các người như lũ chuột trong bóng tối, dùng ác ý xé nát lòng tự trọng của Lâm Nhân, đáng lẽ phải nghĩ đến ngày hôm nay rồi chứ?”
“Thì ra khi bộ mặt độc ác và những lời cay nghiệt của các người bị phơi bày, các người cũng biết xấu hổ, cũng sợ người khác biết à?”
Cô Phương thở dài: “Em về chỗ đi, đừng thêm nữa.”
20
Chuyện như thế này lại xảy ra giữa thanh thiên bạch nhật.
Chỉ trong một buổi sáng, tin tức đã nhanh chóng lan ra các trường khác.
Những chuyện quá khứ của Lý Dĩnh và Ninh Linh, cùng nhóm người từng batnat Lâm Nhân tàn nhẫn nhất, lần lượt bị học cũ phơi bày.
Bịa đặt tin đồn.
Hăm dọa bè.
Cô lập người khác.
Bọn họ không giơ tay tát thẳng vào mặt ai, cũng không ngang nhiên dùng bạo lực để ức h.i.ế.p người khác.
Sự tàn nhẫn của họ che giấu trong từng lời lẽ cay nghiệt, trong những hành tưởng chừng vô lại giày vò người ta mỗi ngày, mỗi đêm.
Họ coi việc kéo bè kết phái là biểu hiện của , lấy chuyện lập người khác cách thể hiện sự đoàn kết.
Mỗi lời họ thốt ra đều như tẩm độc, ác ý đến tận xương tủy.
Càng ngày càng có nhiều nạn nhân dũng cảm đứng lên kể lại những trải nghiệm bị lập, bị bạo lực, bị vu oan giá họa.
Lý do bắt đầu thật đơn giản, có thể chỉ vì một lời dối vô nhằm bảo vệ bản thân.
Có thể vì thành tích quá tốt khiến họ ganh tỵ.
Hoặc đơn giản chỉ vì xuất thân nghèo khó, khiến họ bị coi thường.
Trong một lớp học, có thể phân hóa ra vô số nhóm trò chuyện khác nhau.
Họ chọn ra từng “đối tượng” để thỏa mãn ác ý và sự hiếu kỳ bệnh hoạn của mình.
Trong những nhóm chat kín đó, họ cùng nhau phán xét nỗi đau của người khác.
Nói dối để tự vệ là sai.
Thành tích tiến bộ quá nhanh là sai.
Xuất thân nghèo khó cũng là sai.
Bất cứ ai bị lập, đều bị họ tìm ra “tội danh”.
Bộ mặt thật của họ, giấu kín sau những dòng tin nhắn.
Bạn thấy sao?