Sau đó xoay người, tung một cú đá vòng cầu, đá hắn ngã lăn xuống đất.
Từ xa, Giang Lẫm xuất hiện.
Cậu ta dẫn theo đàn em, khoanh tay đứng vở kịch kết thúc.
Khi thấy khoé môi tôi bị trầy xước, Giang Lẫm nhíu mày: “Diêm Dã, cậu điên rồi à? Cậu rõ ràng biết là…”
Ánh mắt cậu ta lướt qua Lâm Nhân, lại không hết câu.
Lâm Nhân đã khóc đến nấc nghẹn.
Tôi nhất quyết muốn báo cảnh sát.
Nhưng ấy vừa khóc vừa cầu xin: “Không báo cảnh sát, không thể… ba mẹ tớ không có ở đây, chỉ còn bà nội tớ thôi, tớ không thể để bà lo lắng.”
Giang Lẫm ra hiệu cho đám tóc vàng rời đi.
Sau đó, khi chúng tôi đứng Lâm Nhân bước vào khu biệt thự, cậu ta đột nhiên đầy ác ý: “Cậu xem, nếu bọn tôi cứ đứng mãi ở đây, tối nay ta có dám ra khỏi nhà không nhỉ? Rõ ràng nhà ở dãy chung cư đối diện, hôm nay chịu nhục đến thế mà vẫn cố diễn tròn vai tiểu thư khuê các. Cô ta đúng là…”
Tôi lau khoé môi, ngẩng đầu chạm mắt với Giang Lẫm.
“Giang Lẫm, chuyện này… quan trọng sao?”
8
Về đến nhà, Giang Lẫm với mẹ tôi rằng khóe môi tôi là do cậu ta vô va phải mà trầy.
Mẹ tôi dù có chút nghi ngờ, vẫn không hỏi nhiều.
Buổi tối bà phải về đơn vị tăng ca.
Trong nhà chỉ còn lại tôi, Giang Lẫm và Cố Mộ Chu.
Nhìn thấy vết thương của tôi, ánh mắt Cố Mộ Chu thoáng hiện lên vẻ đau lòng, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
Cậu ta nghe Giang Lẫm kể tội tôi, sau đó cũng không vui mà lên tiếng: “Diêm Dã, cậu rõ ràng biết chuyện đó là giả mà.”
Tôi đẩy cả hai ra khỏi cửa: “Từ giờ đừng đến nhà tôi nữa.”
Cách một cánh cửa, tôi nghe thấy cả hai đồng thanh : “Có cần phải không?”
Tôi trở lại phòng, thấy mình đã bị xóa khỏi nhóm chat.
Cứ tưởng rằng Giang Lẫm sẽ dừng lại.
Nhưng mấy ngày sau, Lâm Nhân với tôi: “Diêm Dã, mình và Giang Lẫm thân hơn rồi, chắc trước đây mình hiểu lầm cậu ấy. Thật ra cậu ấy rất tốt.”
“Cậu ấy mua trà sữa cho mình.”
“Mời mình đi xem phim.”
“Tặng mình quà đắt tiền.”
“Mình hình như hơi thích thích cậu ấy rồi. Cậu ấy còn trước đây mỗi ngày đi ngang qua chỗ mình ngồi, đều chỉ vì muốn mình một cái.”
“Cậu xem, mình có nên đồng ý thân với cậu ấy trước, rồi cùng hẹn nhau thi vào một trường đại học, sau đó nhau!”
Chu Thi Dục, nam sinh ngồi phía sau, có quan hệ khá tốt với Giang Lẫm, :
“Giang Lẫm là đại ca trường mình đấy, nhà lại có tiền, thích tiểu thư nhà giàu cũng là chuyện bình thường mà.”
Chưa đợi tôi trả lời, Lâm Nhân đã tự tiếp: “Vậy mình đồng ý với cậu ấy nhé! Nghe Diêm Dã là thanh mai trúc mã của Giang Lẫm, còn có cả Cố Mộ Chu nữa, ba người là thân từ nhỏ. Nếu mình đồng ý với cậu ấy, thì mình cũng có thể thân của cậu rồi.”
Nói xong, ấy nhảy chân sáo đến cửa lớp bên cạnh.
Khi ấy mỉm với Giang Lẫm rằng mình đồng ý, La Miêu Miêu đưa điện thoại cho tôi.
Trong nhóm chat kia, tất cả mọi người đang reo hò.
“Nhiệm vụ này dễ thật đấy.”
“Chinh phục Lâm Nhân, đơn giản như thế, biết trước đây tớ đã ra tay rồi.”
Mà ngay khoảnh khắc Lâm Nhân xoay người đi, Giang Lẫm đã gửi một tin nhắn vào nhóm chat: “Nhiệm vụ hoàn thành 50%, đến đại hội học sinh tháng sau, tôi nhất định sẽ vạch trần mọi sự giả dối của ta.”
9
Tất cả mọi người đều đang cố nén .
Mùa hè ở Giang Thành oi bức ngột ngạt, những đám mây đen đè nặng cả ngày không tan, cuối cùng tích tụ thành một cơn mưa lớn trút xuống.
Không khí ẩm ướt mang theo hơi lạnh lùa vào lớp học.
Ninh Linh quay đầu, ném cho tôi một tờ giấy, rồi nhanh chóng trở lại dáng vẻ ngay ngắn, sống lưng thẳng băng, tiếp tục đề.
Tiếng bút lướt trên giấy phát ra từng âm thanh sột soạt.
Tâm trí tôi có chút hỗn loạn.
Mở tờ giấy ra, bên trên chỉ có vài dòng ngắn ngủi:
[Tiểu Dã, tớ đã khuyên cậu từ lâu rồi, đau lòng vì một số người căn bản không cần thiết, có lẽ đó chính là số phận của họ. Khi cõng nghiệp quả của người khác, chi bằng thêm hai bài kiểm tra.]
Tôi vo tờ giấy lại, nhét vào hộc bàn, vô đổ một cái hộp nhỏ.
Cầm lên xem, bên trong là một hộp sữa chua dâu tây.
Lâm Nhân đứng bên cạnh, nở nụ ngọt ngào:
“Surprise! A Lẫm Tiểu Dã thích uống sữa chua dâu tây nhất.”
Đôi mắt ấy long lanh sáng rực, hồn nhiên đến mức khiến tôi cảm thấy cả lớp học này, phần lớn mọi người đều thật thấp hèn.
Có một bí mật muốn vỡ lớp vỏ mà trồi lên từ tận đáy lòng tôi.
Ngay lúc này, tôi muốn cho ấy biết…
Rằng tất cả bọn họ chỉ đang chờ xem trò của cậu.
Rằng sau lưng, họ giễu cợt cậu thích màu, châm chọc những bức ảnh khoe khoang trên mạng xã hội của cậu đều là hàng mẫu trên Taobao.
Rằng họ biết cậu sống trong khu chung cư cũ nát, vẫn hùa nhau cợt khi cậu thao thao bất tuyệt về giá nhà biệt thự.
Những lời có vẻ ngọt ngào trên đầu môi họ, thực chất đều là liều độc dược đã tẩm sẵn.
Họ chỉ muốn thấy cậu bị bẽ mặt mà thôi.
Ngay lúc này đây, tôi nên cho Lâm Nhân biết.
Nói cho ấy biết…
Tôi căn bản không thích uống sữa chua dâu tây.
Đây chỉ là mánh khóe của Giang Lẫm, cậu ta muốn Lâm Nhân dùng thứ tôi ghét nhất để tặng tôi, nhằm buộc tôi và cậu ta đứng chung một chiến tuyến.
Đây là một lời cảnh cáo, cũng là một lời nhắc nhở.
Những kẻ giỏi ngụy trang luôn thích đổ dồn ác ý lên những người có chút sơ hở.
Như thể ác ý của bọn họ có thể vá lại linh hồn đầy vết nứt của kẻ khác.
Như thể bị phán xét chính là số mệnh của những kẻ mang khiếm khuyết.
Ác ý của bọn họ như từng chiếc kim mỏng, lặng lẽ đ.â.m vào cơ thể con mồi, không để lại dấu vết.
Bạn thấy sao?