Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ len vào tim, ra hậu quả thảm khốc nhất.
Lâm Nhân, tại sao cậu lại có thể trì độn đến mức này?
Buổi tự học tối.
Giang Lẫm mua rất nhiều đồ ăn vặt, hào phóng chia cho cả lớp.
Cậu ta đút tay vào túi quần, cợt ôm vai Lâm Nhân:
“Sau này mong mọi người chiếu cố Nhân Nhân nhiều hơn nhé.”
Trên mặt Lâm Nhân là nụ thẹn thùng.
Giáo viên chủ nhiệm bước vào, cả lớp chỉ ồn ào , không ai chủ mách lẻo về chuyện sớm.
Bởi vì tất cả đều biết…
Đây là một vở kịch.
Mọi người đang chờ đợi buổi lễ chào cờ vào tháng sau.
Đợi giây phút vạch trần Lâm Nhân trước toàn trường, khiến ấy bẽ mặt đến mức không thể ngóc đầu lên.
Thỏa mãn ham muốn phán xét của bản thân.
Khiến một người mất hết danh dự, trở thành tấm huân chương chứng minh cho chiến tích của họ.
“Nhìn đi, chúng tôi đã cùng nhau hủy hoại nhân cách của một hư vinh.”
Đây chính là kỷ niệm của thanh xuân.
Mà Lâm Nhân, chỉ là một thích vô nghĩa trong thanh xuân ấy.
Chỉ vì một chút hư vinh nhỏ nhoi, ấy lại trở thành nơi để người khác trút bỏ chán ghét và căm hận.
Đây là công lý sao?
10
Vừa hay hôm nay là thứ Sáu, không cần học buổi tối.
Tan học, tôi kéo lấy Lâm Nhân.
“Lâm Nhân, tôi có chuyện muốn với cậu.”
Nhưng Giang Lẫm đã bước vào lớp chúng tôi.
Cậu ta mỉm dịu dàng với Lâm Nhân, vươn tay vuốt nhẹ mấy lọn tóc lòa xòa trên trán ấy.
“Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà.”
Lâm Nhân quay sang với tôi: “Hôm nay mình cũng có chuyện muốn với hai cậu.”
…
Khi chúng tôi đến nhà Lâm Nhân, bà nội ấy đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn ngon.
Sau khi xong, bà liền ra ngoài khiêu vũ với các cụ trong khu, sợ phiền chúng tôi.
Căn hộ này nằm trong một khu chung cư cũ kỹ, diện tích chưa đến 50 mét vuông, chỉ có hai phòng ngủ nhỏ.
Cô ấy và bà nội, mỗi người một phòng.
Trong phòng khách có một chiếc bàn thờ nhỏ, trên đó đặt di ảnh của ba người.
Cô ấy nhẹ: “Đó là ba mẹ và ông nội mình.”
“Năm ba tuổi, ba mẹ tớ mất trong một trận lũ lớn, mấy năm trước ông nội cũng bệnh mà qua đời.”
Nói xong, ấy thành thạo rút ba nén nhang, cắm vào lư hương.
Lâm Nhân hơi xoa xoa hai tay, có chút ngại ngùng: “Bà không có ở nhà, nên mình mới dám kể với hai cậu những chuyện này.”
“A Lẫm rằng sau này sẽ đối xử tốt với mình, hai cậu cũng thật lòng đối với mình. Hôm đó là Tiểu Dã đã cứu mình khỏi tay đám côn đồ.”
“Hai cậu là tốt của mình, mình nghĩ mình nên thành thật với hai cậu.”
Giang Lẫm cúi thấp đầu.
Lâm Nhân lại tiếp: “Thật ra mình không phải tiểu thư nhà giàu gì cả, cũng không có ba mẹ giàu có nào hết. Ba mẹ mình mất khi mình mới ba tuổi, mình lớn lên cùng ông bà nội trong căn hộ cũ kỹ này.”
“Lúc nhỏ, vì không có ba mẹ nên mình bị nhiều người batnat. Thế nên, mình đã bịa ra một câu chuyện rằng ba mẹ mình là doanh nhân ở nước ngoài, bận đến mức không thể về thăm mình.”
“Bà nội sống bằng tiền hưu trí, còn phải nhặt ve chai để lo cho mình ăn học. Mấy năm trước còn có ông nội, nhà mình vẫn còn khá hơn một chút. Nhưng từ khi ông mất, chỉ còn lại một mình bà.”
“Có lẽ hai cậu sẽ thắc mắc, khu biệt thự vốn dĩ cần có thẻ cư dân mới vào, tại sao mình có thể dễ dàng ra vào?”
“Bởi vì bảo vệ biết mình vào đó để nhặt chai lọ. Mình nhiều một chút, bà sẽ đỡ vất vả hơn một chút. Các trong khu biệt thự đều quen mặt mình, nên thường để dành chai lọ cho mình.”
“Mình dựng lên câu chuyện mình là thiên kim tiểu thư, để che đậy một lời dối, mình phải dùng rất nhiều lời dối khác. Mình biết là không đúng, đôi khi… mình chỉ không muốn bị người ta batnat nữa.”
“Mình không phải thiên kim sống trong biệt thự. Mình chỉ là một đứa con nghèo, nhặt ve chai trong khu biệt thự.”
…
Đúng .
Nếu hoàn cảnh thật sự của Lâm Nhân bị phơi bày trước lớp, thì ấy vẫn sẽ bị người khác dùng một cách khác để trút xuống ác ý của họ mà thôi.
Có lẽ biệt danh của ấy sẽ không còn là “đồ thích màu” nữa, mà sẽ biến thành “đứa nhặt rác.”
Giang Lẫm ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia đau xót.
Giọng của Lâm Nhân đã nghẹn ngào: “Mình thật lòng coi hai cậu là tốt. Hai cậu có thể tha thứ cho sự không thành thật của mình không?”
Tôi vỗ nhẹ lưng ấy:
“Lâm Nhân, những lời dối của cậu không tổn thương ai, cũng không ra hậu quả nghiêm trọng gì cả. Cậu không cần phải xin lỗi bọn tôi.”
Giang Lẫm cũng nắm lấy tay ấy: “Dù cậu có là ai, chúng ta vẫn luôn ở bên nhau.”
Nước mắt ấy lăn dài, rồi ấy hít một hơi thật sâu:
“Phù, xong thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi!”
Bữa cơm hôm đó, tôi ăn rất no.
Trên đường về nhà, tôi hỏi Giang Lẫm: “A Lẫm, đến bây giờ cậu vẫn còn muốn tiếp tục trò chơi của các cậu sao?”
Cậu ta cứng miệng đáp: “Cô ấy là một kẻ dối, Diêm Dã, cậu sẽ không đến mức không phân biệt đúng sai mà kết với một kẻ dối trá đấy chứ?”
Chúng tôi nhau, không gì thêm.
Sáng thứ Bảy, Giang Lẫm dẫn Lâm Nhân đến nhà tôi.
Cùng lúc đó, La Miêu Miêu gửi cho tôi một loạt ảnh chụp màn hình từ nhóm chat kia.
Tất cả đều là tin nhắn Giang Lẫm đã gửi tối qua.
“Cô ta thật ngốc, ngốc đến mức dám bộc lộ con người chân thật nhất của mình với tôi.”
“Cô ta chỉ là một con nhỏ nghèo kiết xác, hoàn toàn không phải thiên kim tiểu thư sống trong biệt thự, mà chỉ là một đứa con nghèo chuyên nhặt chai lọ trong khu nhà giàu.”
“Cô ta thậm chí còn không có bố mẹ.”
“Chỉ có một bà nội nghèo kiết xác giống hệt ta.”
Bạn thấy sao?