Trở Thành Anh Hùng [...] – Chương 7

Chương 7

Mẹ tôi liếc tôi, ánh mắt nhẹ nhàng: “Mẹ cũng từng là một nhỏ, mẹ hiểu con ở độ tuổi này nghĩ gì. Ai cũng cần thời gian để trưởng thành, không phải ai sinh ra đã có tư duy hoàn thiện hay nội tâm mạnh mẽ ngay lập tức.”

“Một khi đủ mạnh mẽ, người ta mới có thể mỉm đối diện với những vết thương trong lòng. Khi một cây non chưa thành đại thụ, hãy để nó sống trong những giấc mơ ban ngày của nó. Một ngày nào đó, chính nó sẽ tự tỉnh lại.”

“Mẹ ủng hộ con với Lâm Nhân. Dù cái giá phải trả là mẹ và mẹ của Giang Lẫm không còn liên lạc nữa, mẹ cũng chấp nhận. Hôm nay ta có thể dung túng con trai mình cợt, nhạo và hạ thấp nhân cách một bé. Nhưng nếu sau này nhà mình gặp khó khăn, Giang Lẫm batnat con, ta cũng sẽ chẳng thấy gì to tát.”

Mẹ rất nhiều.

Bỗng bà chớp mắt tôi, nở nụ : “Hồi nhỏ, mẹ cũng từng mơ mình là con của một gia đình giàu có, tưởng tượng mình là tiểu thư trong tiểu thuyết Quỳnh Dao. Nhưng có ai chỉ trích mẹ đâu? Mẹ sống trong giấc mơ của mình, đâu có gì sai, vì mẹ không ảnh hưởng đến ai.”

“Ở tuổi 40, mẹ sẽ không những điều mà mình từng khi 15 tuổi, cũng không còn những giấc mơ viển vông lúc 16 tuổi. Ai cũng phải trải qua, phải cảm nhận, phải có thời gian để trưởng thành, cả cho chính mình và cho cả người khác.”

13

Cuối tuần trôi qua.

Lâm Nhân đã trở lại như bình thường.

Cô ấy có thể mỉm chào hỏi Giang Lẫm.

Trong giờ ra chơi dài, Giang Lẫm tìm tôi, đưa cho tôi một túi đầy đồ ăn vặt: “Tôi tưởng cậu sẽ cho Lâm Nhân biết, là vụ cá cược giữa tôi và Cố Mộ Chu coi như xong đời rồi. Không ngờ cậu lại đứng chung chiến tuyến với bọn tôi đấy.”

Lâm Nhân đang ngoan ngoãn bài tập.

Giang Lẫm ấy qua cửa sổ, có chút thất thần trong chốc lát. Mãi đến khi Cố Mộ Chu gian bước đến gần, cậu ta mới lấy lại dáng vẻ như bình thường.

“Còn hai tuần nữa thôi.”

Lời nhắc nhở của Cố Mộ Chu khiến tôi bất giác cảm thấy khó chịu.

Cảm giác rung mơ hồ tôi từng có với cậu ta, từ lâu đã bị gió cuốn đi mất rồi.

Tan học, Lâm Nhân với tôi: “Tiểu Dã, mình đã với bà rồi, mình muốn chuyển trường.”

“Bà ủng hộ mình.”

“Thủ tục chuyển trường đang , chắc khoảng hai tuần nữa mình sẽ không còn học ở lớp này nữa.”

Trong lòng tôi như có một mảng sụp đổ.

Tôi không thể giả vờ mạnh mẽ mà khuyên nhủ ấy, vì chuyện này không xảy ra trên người tôi. Rõ ràng ngay từ đầu tôi đã có thể ngăn cản ấy tiếp với Giang Lẫm.

Mũi tôi cay cay.

“Lâm Nhân, tôi tôn trọng quyết định của cậu.”

“Nơi này, thực sự đã khiến cậu chịu nhiều ấm ức… là bọn họ…”

Lâm Nhân lắc đầu.

Cô ấy ngồi trên bậu cửa sổ, ánh hoàng hôn rọi xuống mái tóc, phủ lên một lớp ánh sáng dịu dàng.

“Tiểu Dã, cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu vì đã không coi mình như một trò , cũng cảm ơn cậu vì đã bảo vệ lòng tự tôn mong manh sắp sụp đổ của mình.”

“Khoảng thời gian còn lại, chúng ta hãy thật vui vẻ bên nhau đi.”

Giang Lẫm đang chơi bóng rổ với Cố Mộ Chu trên sân.

Tôi và Lâm Nhân dắt xe đạp đi ngang qua.

Ánh mắt Giang Lẫm vẫn dừng trên người Lâm Nhân, sân bóng vang lên những tiếng hò reo trêu ghẹo.

Giang Lẫm lau mồ hôi, vội chạy từ sân bóng ra.

Giọng cậu ta có một thoáng dịu dàng: “Hôm nay, tôi không đưa cậu về nhà nữa.”

Lâm Nhân ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.”

Cô ấy không còn với Giang Lẫm như trước nữa.

Giang Lẫm có chút bối rối: “Lâm Nhân, có phải cậu không thích tôi chơi bóng không? Nếu cậu không thích, tôi sẽ không chơi nữa, tôi đưa cậu về.”

Lâm Nhân lắc đầu.

“Về đi, Giang Lẫm.”

Liên tiếp mấy ngày, Lâm Nhân vẫn giữ thái độ như với Giang Lẫm.

Trong nhóm chat của lớp, cùng lớp bắt đầu châm chọc ấy nhiều hơn.

“Chắc là đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt đây mà.”

“Cô nàng phông bạt đổi tính rồi à? Hay là nhận ra Giang thiếu gia thích kiểu con ngoan ngoãn?”

“Diêm Dã bị gì ? Suốt ngày dính lấy ta, không lẽ thầm thích Giang thiếu gia nên mới cố tiếp cận ‘ địch’ để dò tin tức?”

La Miêu Miêu đang ở tỉnh khác tham gia kỳ thi, thỉnh thoảng mới mở điện thoại ra xem nhóm chat, chỉ thấy vừa phẫn nộ vừa buồn .

Cô ấy gửi một câu: “Mấy người có bệnh hết rồi à?”

Kết quả là, giống như tôi, ấy cũng bị đá ra khỏi nhóm.

Bàn trước của tôi là Ninh Linh và lớp phó Lý Dĩnh, hai người này là bậc thầy trong khoản châm chọc đá xéo. Một đứa cầm điện thoại, một đứa thỉnh thoảng quay đầu liếc tôi và Lâm Nhân.

Lý Dĩnh còn nhíu mày, nháy mắt ra hiệu với Ninh Linh, chuyện đầy hàm ý.

“Haiz, tụi mình không biết cách tạo dựng hình tượng như ai kia, nên chỉ còn cách chăm chỉ học hành thôi.”

“Đúng , nhân vật phong vân thì phải nghĩ đủ cách để duy trì độ hot chứ nhỉ?”

Lâm Nhân như không nghe thấy, tiếp tục giải bài toán hóc búa trên đề thi.

Nhưng bàn tay trái của ấy lại siết chặt ống quần đồng phục. Tôi ra , ấy rất buồn.

Tôi ngẩng đầu Lý Dĩnh và Ninh Linh: “Lý Dĩnh, học tiểu học của tôi bố cậu hình như cùng công ty với bố cậu ấy, mà tôi nhớ không lầm thì phó tổng của công ty đó chẳng ai họ Lý cả. Cậu theo họ mẹ, hay là bố cậu thăng chức rồi?”

“Ninh Linh, cậu bảo mẹ cậu là lãnh đạo cấp cao của một đơn vị nào đó, trùng hợp ghê, từ nhỏ đến giờ tôi đã nghe ít nhất bảy tám học bảo rằng bố mẹ họ cũng là lãnh đạo cấp cao của đơn vị này rồi. Chẳng lẽ các cậu đều có chung một ông bố bà mẹ à?”

Mặt hai đứa họ đỏ bừng.

Bọn họ tức tối tôi chằm chằm: “Diêm Dã, tụi tôi có chọc gì cậu à? Cậu tự nhiên đ.â.m chọc cái gì ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...