Trở Thành Anh Hùng [...] – Chương 8

Chương 8

Tôi đứng dậy, : “Tôi có đ.â.m chọc gì đâu, chỉ là hai cậu cứ đến trước mặt tôi bóng gió, đang ám chỉ ai đấy?”

Lý Dĩnh bất ngờ tôi đầy ẩn ý: “Diêm Dã, rồi cậu sẽ hối hận.”

Hóa ra cái gọi là “giá phải trả” mà họ đến, chính là xúi giục cả lớp lập tôi.

Đá tôi ra khỏi nhóm chat của lớp.

Bằng cách nào đó, tôi và Lâm Nhân trở thành những kẻ bị ghét bỏ.

Tuần này có kỳ thi tháng. Tôi và Lâm Nhân học nhóm vào cuối tuần, La Miêu Miêu sau khi thi xong cũng nhập hội.

Sau đó, ấy cũng bị lập.

Bọn họ lén đặt cho chúng tôi biệt danh: “Ba con tiện nhân”: “Tổ hợp ba kẻ tam quan lệch lạc.”

Khi thu bài tập, họ cố mất vở của chúng tôi, để chúng tôi không thể tìm thấy. Sau đó còn báo với giáo viên rằng chúng tôi không nộp bài, khiến chúng tôi không thể thanh minh, chỉ có thể chịu thiệt.

Trong giờ thể dục, khi chia cặp tập luyện, bọn họ cố ý tách chúng tôi ra, buộc một trong ba đứa phải bị bỏ lại một mình.

Ninh Linh nhét cho tôi một mẩu giấy, trên đó viết:

[Đây là cái giá của việc đi ngược lại nhân quả. Diêm Dã, cậu đáng đời.]

14

Lâm Nhân khóc nức nở, xin lỗi tôi và La Miêu Miêu.

“Xin lỗi… tất cả là tại mình, tại mình nên các cậu mới bị nhắm vào như .”

“Mình sắp chuyển trường rồi, còn các cậu vẫn phải ở lại cái lớp này. Các cậu thật sự không cần vì mình mà khiến bản thân khó xử đâu.”

Giang Lẫm biết hết mọi chuyện, bởi vì mỗi khi Lâm Nhân bị công kích, cậu ta sẽ xuất hiện hùng cứu mỹ nhân.

Cố Mộ Chu “có lòng tốt” đưa tôi xem tất cả những gì trong nhóm chat đó.

Mọi người điên cuồng bàn mưu tính kế, nghĩ cách công kích Lâm Nhân thế nào, sao khiến ấy hoàn toàn sụp đổ, sao để Giang Lẫm càng giống một “ hùng” trong mắt ấy, khiến ấy ngày càng phụ thuộc vào cậu ta.

Lý Dĩnh trong nhóm: “Đợi đến khi cảm đủ sâu đậm, vạch trần bộ mặt thật của con nhỏ lừa đảo kia mới là đòn chí mạng. Phải để cả lớp đều biết nó giả tạo đến mức nào.”

“Nhân tiện cũng để Diêm Dã và La Miêu Miêu mở to mắt ra xem, bọn nó đang ra sức bảo vệ thứ rác rưởi gì.”

Cố Mộ Chu lấy lại điện thoại từ tay tôi, ánh mắt thâm sâu tôi: “Chỉ cần cậu chịu cúi đầu với tôi, sau đó đừng can thiệp vào chuyện của Lâm Nhân nữa, thì tôi có thể giúp cậu và La Miêu Miêu thoát khỏi hoàn cảnh bị lập.”

Gương mặt cậu ta chồng lên hình ảnh một người từng che chắn cho tôi khi tôi bị batnat hồi tiểu học.

Cậu ta đã thay đổi từ lâu rồi.

Thối rữa từ trong ra ngoài.

“Cố Mộ Chu, tôi thật sự không biết cậu đã bắt đầu trở nên đáng ghét từ khi nào nữa.”

La Miêu Miêu lướt qua bên cạnh Cố Mộ Chu, lạnh lùng buông một câu: “Chỉ có lũ hèn hạ mới tìm cảm giác tồn tại bằng cách batnat người khác. Cái đám bám nhau ức h.i.ế.p người yếu đó, thế nào cũng thấy chả có tí chuyện đứng đắn nào để .”

Kết quả thi tháng công bố, thành tích của Lâm Nhân tụt dốc nghiêm trọng.

Cô ấy buồn bực, thường xuyên ngồi thẫn thờ bàn học, đến khi ngẩng đầu lên thì đôi mắt đã hoe đỏ.

Mùa hè nóng bức khiến ai cũng bứt rứt khó chịu.

Thành tích lửng lơ, bầu không khí quái dị trong lớp, vài nữ sinh tụ tập ăn kem mà vẫn không quên liếc Lâm Nhân đầy ẩn ý.

Tôi cảm thấy ấy sắp phát điên rồi.

15

Tối hôm đó, một đoạn video quay cảnh Lâm Nhân nhặt chai lọ trong khu biệt thự bị tung lên mạng.

Cô ấy mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, cùng bà Lâm đi thu gom phế liệu.

Mấy tốt bụng còn cố để lại nhiều đồ hơn cho họ.

Dòng thích đính kèm:

[Cô nghèo suốt ngày giả vờ sang chảnh, tự xưng tiểu thư nhà giàu, kết quả lại sống trong khu chung cư tồi tàn nhất thành phố]

Lượt chia sẻ trong nhóm học sinh ngày càng tăng vọt.

Gần như muốn nghiền nát danh dự của Lâm Nhân xuống tận đáy.

Cố Mộ Chu lại đến nhà tôi ăn chực, ánh mắt cậu ta dán chặt vào điện thoại, mang theo chút hả hê.

Tôi cầm lấy áo khoác, lao ra ngoài tìm Lâm Nhân.

Cậu ta túm lấy tôi: “Đáng thế à? Nó dối thì nó sai, bị vạch trần rồi, còn muốn tỏ ra yếu đuối đáng thương à? Đúng là buồn nôn.”

“Diêm Dã, cậu tôi thay đổi, tôi thấy cậu mới là người thay đổi đấy. Những người như chúng ta, nếu không phải học chung một trường với nó, thì chẳng có liên quan gì. Cậu bớt thánh mẫu đi, đừng phí lòng thương . Cậu không thể thay đổi cuộc đời nó đâu, cậu không phải thánh nhân, cũng chẳng cần quan tâm người khác trừng nó thế nào.”

Tôi giật tay khỏi cậu ta.

“Cố Mộ Chu, tôi nghĩ, chúng ta sẽ không bao giờ còn là nữa.”

La Miêu Miêu cũng vội vã đi cùng tôi đến nhà Lâm Nhân.

Bà Lâm đang nấu ăn trong bếp.

Thấy tôi và La Miêu Miêu, bà hiền hậu : “Tiểu Dã à, tối nay bà mì sợi, hai đứa ăn chung nhé?”

Tôi và La Miêu Miêu gật đầu.

Lâm Nhân vừa tắm xong, đang lau tóc. Đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc.

Cũng may, ấy vẫn ổn.

May quá.

Trên bàn học, xấp bài thi đã hơn nửa bị vứt bừa bộn.

Trên mặt giấy chi chít những vòng tròn đen nguệch ngoạc, thậm chí có tờ còn bị đầu bút đ.â.m thủng một lỗ.

Những lọn tóc còn ướt của ấy nhỏ nước xuống, loang ra vệt mực đen.

Tôi cũng có thói quen vẽ vòng tròn lên giấy mỗi khi bực bội, thế nên tôi vô cùng hiểu tâm trạng của ấy lúc này.

“Lâm Nhân, chúng ta phản kích đi.”

Cô ấy tự giễu: “Một con chuột chạy qua đường như mình, ai trong trường cũng muốn giẫm lên một cái, còn tư cách gì để phản kích?”

“Bỏ đi, Diêm Dã, mình biết cậu tốt, thực sự không cần vì mình mà để cậu và Miêu Miêu cũng bị cuốn vào chuyện này.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...