1
Chưa đầy mười phút sau khi kết thúc cuộc gọi, một chiếc xe Bentley dừng lại trước cổng biệt thự.
Có thể thấy, người lái xe thật sự vội vàng.
Khi Tạ Án xuống xe, tóc ta bù xù, mặt mũi đen thui, đầy bụi đất.
Tôi giật mình, không phải bảo ta là tổng tài bá đạo sao?
Sao lại giống như vừa đi khuân gạch thế này?
Tôi vội vã lấy khăn tặng cho ta.
“Anh bị sao ?”
“Cửa sổ không đóng, đi tắt bị xe rác quật vào mặt một đống bụi.” Anh ta lau qua loa tóc một chút rồi nắm khăn đi vào trong nhà.
Tôi lặng lẽ đi theo sau, cố gắng giảm thiểu sự ý, sợ rằng trận chiến sẽ ảnh hưởng đến mình.
Khi Tạ Án không ý, tôi đang định lén về phòng, thì nghe ta hỏi: “Mẹ tôi đâu?”
Chưa kịp trả lời, mẹ chồng tôi không biết từ đâu lao ra, trốn sau lưng tôi.
Tôi kéo bà ra mấy lần cũng không .
Đúng là đồ hèn!
Tôi hít sâu một hơi, ngượng ngùng : “Về nhanh thế này, chắc là gấp lắm muốn gặp em trai rồi đúng không…”
Tạ Án sững lại một chút, mặt càng đen thêm.
“…Em nghĩ sao?”
Lúc đầu tôi định vỡ không khí căng thẳng, ai ngờ vừa ra câu này, ta liền vòng ra sau lưng tôi, bắt lấy cánh tay của mẹ chồng.
“Trên đường con đã hỏi bác sĩ rồi, ông ấy mẹ mang thai sẽ nguy hiểm đến tính mạng, giờ mẹ phải theo con đi bệnh viện.”
Mẹ chồng tôi nhảy dựng lên, hét ầm ĩ: “Á á á mẹ không đi đâu, cứu tôi với!”
Ở tuổi này mà còn có thể mang thai, chỉ riêng sức hét này, những người trẻ cũng không địch lại.
Bà vừa vừa điên cuồng đập tay Tạ Án, giống như bị bắt cóc , thấy không thoát , bà tức giận đỏ mắt, thậm chí còn cúi xuống cắn vào cánh tay Tạ Án.
“Á!”
Tạ Án đau đớn rút tay lại, che lấy cánh tay, mẹ chồng nhân cơ hội thoát ra, trong lúc hoảng hốt va phải một giá trưng bày, đồ trà và ly rượu rơi xuống vỡ tan tành.
…
Tôi ngây người đứng cảnh tượng trước mắt, không thể ngờ chuyện lại phát triển thành thế này.
Hai tháng trước, tôi xuyên vào cơ thể của người tên Cố Tịch Hạ này.
Chồng của ấy là một cỗ máy việc vô cảm, sống ở công ty chẳng bao giờ về nhà.
Mẹ chồng cũng không phải dạng vừa, ngày nào cũng không phải kêu canh quá mặn thì là trà quá nhạt.
Tôi nghi ngờ bà ta bị mất cân bằng nội tiết do sống một mình quá lâu.
Vậy là tôi bắt đầu dắt bà đi ăn gà rán, lẩu, nướng nhỏ vào buổi chiều, tối thì uống rượu, nhảy club, tán trai người mẫu, suốt hai tháng nay, chúng tôi đã coi nhau như chị em, tôi gọi bà là “Chị Quân”, bà gọi tôi là “Hạ Hạ”.
Kết quả là, cuộc sống của một phu nhân hào môn chưa bao lâu, mẹ chồng lại mang thai.
Sáng hôm đó, bà hớn hở cầm que thử thai có hai vạch, với tôi: “Nhanh chóng với chồng con đi, mẹ sẽ sinh em trai cho các con đấy.”
Thực sự, lúc đó tôi gần như ngã quỵ.
Dẫn mẹ chồng đi chơi mà lại có một đứa trẻ, tôi họa lớn rồi.
2
Nửa tiếng sau.
Mẹ chồng ngồi trên ghế sofa, mặt mày rạng rỡ kể lại chuyện cảm giữa bà với cậu trai nhỏ tuổi, đến đoạn cao trào còn tuyên bố thẳng thừng: “Đây là kết tinh của bọn mẹ, đừng hòng ai ngăn tôi sinh đứa nhỏ này.”
Tạ Án bực bội vuốt tóc.
“Mẹ à, mẹ gần sáu mươi rồi, lại có bao nhiêu bệnh nền, mẹ đừng loạn nữa không?”
“Mẹ mặc kệ, mẹ nhất định phải sinh đứa con này.”
Bà chẳng chịu nghe ai, mà Tạ Án cũng không thể trói mẹ mình đưa đến bệnh viện , ta hít sâu mấy hơi để nén cảm xuống.
“Được rồi, chuyện này tạm gác lại, mình chuyện khác đi.”
Rồi không biết từ đâu ta rút ra một xấp giấy tờ ném lên bàn: “Trong hai tháng qua, hai người gọi tổng cộng hai trăm đơn đồ ăn, tiêu tiền ở quán bar và club hơn năm mươi lần.”
Ánh mắt ta lướt qua mặt tôi và mẹ chồng, giọng lạnh như đóng băng: “Nói đi, là ai bày ra chuyện này?”
Vừa dứt lời, mẹ chồng lập tức bước lên trước, nghiêm mặt chỉ tay vào tôi: “Đồ ăn là Hạ Hạ đặt hết, quán bar cũng là nó dắt mẹ đi.”
Tạ Án quay sang tôi, “Cô có thể phản bác.”
Tôi mái tóc dựng đứng như sư tử của ta, nuốt nước bọt.
Phản bác kiểu gì đây?
Chẳng lẽ lại tất cả là ý của mẹ chồng, tôi chỉ vì ham ít mã giảm giá với tiền hoa hồng từ rượu bia mà theo?
Trên đơn hàng cá nướng vẫn còn in tên và số điện thoại của tôi, trong tài khoản ngân hàng vẫn còn năm trăm ngàn tôi rút từ bà ấy.
Chưa kể vừa nãy mẹ chồng còn thì thầm với tôi: “Chỉ cần con nhận hết là con , mẹ cho thêm hai trăm ngàn nữa.”
Tôi: “…”
Mẹ nó chứ, cái nồi này bằng vàng mất rồi!
Tôi không thể từ chối, thế là dứt khoát cúi đầu nhận lỗi: “Tất cả là lỗi của em, vất vả việc nuôi gia đình, còn em lại dẫn mẹ mấy chuyện như khiến mất mặt.”
“Thời gian tới em sẽ ngoan ngoãn ở nhà kiểm điểm lại bản thân.”
Nghe xong, Tạ Án mặt không cảm , đưa tay ra: “Đã biết lỗi thì đưa thẻ ngân hàng đây.”
Tôi ngẩng đầu sững sờ, “Hả?”
3
Tạ Án không chút thương tiếc thu sạch toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi, rồi còn gọi người tìm đến hai bảo mẫu, là để chăm sóc cho mẹ con tôi.
Mẹ chồng liếc mắt ra hiệu, tôi lập tức hiểu ý.
Dù sao thì tiền cũng chẳng còn, lý trí của tôi cũng theo đó mà biến mất luôn, nên chẳng do dự gì, bắt đầu phản đối thẳng mặt: “Không , trong nhà có người lạ tôi không thoải mái.”
Tạ Án hừ lạnh một tiếng: “Thế còn đầu bếp và giúp việc trước đâu? Tại sao lại cho nghỉ?”
“Hai người đó xấu sau lưng , bảo cả ngày không về nhà, còn tôi thì như bà vợ bị bỏ rơi trong nhà giàu, xem, chuyện này tôi chịu nổi à?”
Mẹ chồng lập tức phụ họa: “Đúng rồi! Mẹ rồi, vợ chồng là một thể, người ta coi thường con dâu tức là đang coi thường chính con đấy!”
“Tất cả cũng tại con cả ngày không về, đến mức ngay cả giúp việc cũng dám bóng gió xỏ xiên bắt nạt con dâu mẹ.”
Nói đến đây, bà bắt đầu lau nước mắt: “Hồi xưa lúc ba con còn sống, mẹ có bao giờ phải chịu tủi thân như thế này đâu…”
Tôi đứng bên cạnh, cứng họng cảnh tượng trước mắt.
Mấy hôm trước bà còn cầm chai bia trong bar hét lớn: “Có tiền mà không có đàn ông quản, sống kiểu này mới đã!”
Mẹ chồng đúng là chiến thần trong giới quý phu nhân hào môn, vài câu đã khiến Tạ Án ngồi không yên, trên mặt tràn đầy hối lỗi.
“Mẹ đừng khóc nữa, sau này con về nhà mỗi ngày, chưa?”
Mẹ chồng lập tức ngừng khóc: “Thật chứ?”
“Đương nhiên là thật, con hứa từ nay ngày nào cũng về ăn cơm với mẹ và Hạ Hạ. Nhưng mẹ cũng phải đồng ý đừng giữ cái thai này lại nữa.”
Tuyệt rồi, lại vào tổ ong vò vẽ.
Mẹ chồng lập tức bật dậy khỏi sofa, tôi còn chưa kịp giữ bà lại.
“Con tưởng mẹ muốn sao? Chẳng lẽ mẹ không biết sinh con giờ là đánh cược bằng cái mạng sao?”
“Nhưng mẹ còn cách nào? Người ta đều có cháu nội cháu ngoại đầy nhà, còn mẹ chỉ có mỗi đứa con trai là con. Khó khăn lắm mới ép con chịu lấy vợ, mà con còn chẳng chịu về nhà.”
“Nếu con không chịu sinh, thì mẹ tự sinh một đứa!”
Tạ Án lúc này bị cho choáng váng, không biết phải sao, cuối cùng cắn răng một cái: “Được, sinh! Bọn con có bảo là không sinh con đâu?” Nói rồi ta móc ra một thẻ ngân hàng nhét vào tay tôi, sau đó điên cuồng chớp mắt với tôi: “Em đúng không?”
Cầm chiếc thẻ quen thuộc, tôi suýt nữa cảm rơi nước mắt, vỗ ngực thề luôn: “Đúng! Em khoẻ thế này, đẻ mười đứa tám đứa cũng không vấn đề gì!”
“Thật không?” Mẹ chồng lập tức hỏi.
Tôi và Tạ Án đồng thanh gật đầu lia lịa, “Thật! Còn thật hơn vàng thật!”
Mắt mẹ chồng lập tức sáng rực, đợi hai người giúp việc mới đến, bà liền chỉ huy họ đi chuẩn bị phòng cho chúng tôi.
Tối đó ăn cơm xong, Tạ Án theo thói quen ôm laptop chuẩn bị bước vào thư phòng.
Mẹ chồng lập tức phát ra một tiếng “Khụ khụ!” rung trời chuyển đất, mặt Tạ Án cứng đờ, quay người lặng lẽ rẽ vào phòng ngủ.
Sau khi Tạ Án đi, mẹ chồng lập tức chuyển cho tôi hai trăm ngàn “phí đội nồi thay”, cuối cùng còn đã chuẩn bị một “bất ngờ lớn” trong phòng, trước khi đi còn nháy mắt với tôi đầy ẩn ý.
4
Tôi cứ tưởng bà chuẩn bị cho tôi bộ trang sức hay đồ hiệu nào đó cơ.
Ai ngờ vừa bước vào phòng thì thấy…
Bộ chăn ga gối màu đỏ rực in chữ hỉ to tướng, đầu giường còn dán cặp búp bê không mặc gì.
Tạ Án đeo kính gọng vàng, tựa đầu vào giường xem máy tính bảng, ánh đèn vàng ấm chiếu lên khuôn mặt khiến gương mặt lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng hơn đôi chút.
Tôi: !!!!!
Tắm xong lại trông ngon như thế này sao?!
Tôi đứng vịn khung cửa, không biết có nên vào hay không.
“Ting” một tin nhắn thoại từ mẹ chồng gửi đến.
Tôi tò mò bấm nghe, giây tiếp theo, giọng bà vừa dâm đãng vừa đắc ý vang lên từ điện thoại: “Sao nào, chị em tốt thế này đủ xứng chưa.”
“He he he, mẹ cho con biết nhé, đừng thằng bé này trông lăng nhăng, thật ra từ bé tới giờ còn chưa từng nắm tay con , là trai tân chính hiệu đấy, con cứ mạnh dạn lên, tranh thủ sớm xuống tay, lần sau đừng bám theo mẹ bóng đèn nữa.”
Giữa bầu không khí chết lặng.
Tạ Án tháo kính, ánh mắt nặng trịch tôi từng chữ từng chữ: “Trai tân chính hiệu?”
Mắt ta là mí lót nhẹ, nhất là khi không , trông vừa lạnh vừa xa cách, tôi nghi ngờ mẹ chồng chắc đã hiểu lầm nghiêm trọng về từ “trai tân”.
Tôi mặt không cảm siết chặt điện thoại: “Là mẹ đấy nhé, không liên quan gì tới tôi.”
Nói xong tôi lập tức xách quần áo chạy thẳng vào phòng tắm.
Trong đó tôi câu giờ gần nửa tiếng mới dám chui ra, Tạ Án nghe tiếng ngước mắt tôi một cái, ánh mắt khẽ rung lên rồi lập tức quay mặt đi.
Tôi: “…”
Nhìn vành tai đỏ ửng của ta, tôi không khỏi hoài nghi.
Từ một kẻ nóng nảy như người rừng ban ngày, đến cái kiểu lạnh nhạt thư sinh ban nãy, giờ lại thành thiếu niên thuần khiết… đừng bảo là đa nhân cách nhé?
Quan trọng là… ta còn ngây thơ thế này, tôi cũng thấy ngại theo.
Trong bầu không khí kỳ quái này, tôi chỉ còn cách chui lên giường, cuộn chăn giả vờ ngủ.
Ai ngờ tôi vừa nằm xuống, Tạ Án lập tức như pháo bật ra khỏi giường.
Không ngoa, ta thật sự là “bật” ra ngoài.
Tôi giật mình quay đầu: “Anh gì ?”
“Tôi… tôi đi ngủ ghế sofa.”
Tạ Án cụp mắt, lắp bắp xong thì ôm chăn chui ngay ra chiếc ghế nhỏ trong phòng ngủ như chạy nạn.
Như thể tôi sắp gì ta .
Tôi cũng nhịn rồi, ai ngờ đang mơ màng thì nghe thấy tiếng sột soạt ở cửa.
Định không cho người ta ngủ à?!
Tôi chịu hết nổi, lập tức lật chăn, xuống giường, kéo cửa cái “rầm”.
Cửa vừa mở ra, mẹ chồng lảo đảo nhào luôn vào người tôi.
Còn chưa kịp mở miệng, bà đã đứng thẳng dậy, ném lại một câu: “Mẹ tìm đồ,” rồi đẩy tôi qua một bên, ánh mắt thẳng sang chiếc ghế cạnh cửa sổ.
Lòng tôi chợt lạnh, cũng quay đầu theo.
Sofa trống không…
Vừa quay lại, Tạ Án đang ngồi trên giường, ngước mắt mẹ chồng: “Tìm gì cơ?”
Mẹ chồng lập tức tươi như hoa: “Mẹ mời thầy xem giúp rồi, người ta cái ghế sofa trong phòng tụ khí xấu, cản trở việc sinh con, tốt nhất nên chuyển đi.”
Nói xong bà quay đầu gọi một tiếng, hai giúp việc lập tức bước vào, ba người như bão lướt qua, bê luôn cái ghế rời đi.
Chỉ còn tôi với Tạ Án đứng nhau không nên lời.
Cuối cùng vẫn là Tạ Án vỡ im lặng: “Xem ra bà ấy chưa bỏ cuộc đâu. Dạo này em chịu khó phối hợp với tôi diễn trò dỗ bà đi.”
“Tôi dựa vào đâu mà phải diễn trò với ?”
Tôi sống đến giờ có hai sở thích: kiếm tiền và ngủ.
Cái đầu khiến tôi thấy yên tâm, cái sau giúp tôi sống khỏe.
Giờ có người cứ suốt ngày giấc ngủ của tôi, tôi thực sự mất lý trí rồi.
“Tôi không đồng…—”
“Hai trăm triệu.” Tạ Án rút ra một chiếc thẻ ném qua, “Chỉ cần em giúp tôi diễn cho mẹ yên tâm chịu đi khám, tiền trong này là của em.”
Tôi cầm thẻ suy nghĩ nửa giây, sau đó mỉm tươi rói: “Anh xem này, gì đến tiền nong, vì sức khỏe của mẹ, đây là điều tôi nên mà.”
Khóe miệng Tạ Án khẽ giật, sau đó ném chăn cho tôi.
“Quấn kỹ vào!”
Bạn thấy sao?