5
Khi dọn phòng, mẹ chồng chỉ để lại một chiếc chăn mỏng, còn điều khiển điều hoà thì bị bà cầm luôn đi.
Dù là mùa đông ở miền Nam, ban đêm vẫn hơi lạnh.
Tôi cuộn mình trong chăn, xoay người một cái, Tạ Án nằm sát mép giường cách tôi gần cả mét, chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng tang, kỹ thì trán ta còn đang lấm tấm mồ hôi.
Tôi thầm nghĩ đầy ngưỡng mộ: đúng là thể chất tốt, đâu có như tôi, đắp chăn vẫn còn run lập cập.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi mơ màng thiếp đi, đến khi tỉnh lại thì chân đã thò ra ngoài, lạnh đến nỗi tê dại.
Theo thói quen, tôi đang vung tay múa chân giành lại chăn, xoay người vòng tròn như bánh tráng nướng Thái Lan thì bên cạnh chợt vang lên một giọng đều đều.
“Nửa đêm rồi, không ngủ còn ở đây xoay như bánh roti thế?”
Tôi giật bắn người: “Anh chưa ngủ à?”
“Không buồn ngủ.”
Giọng ta trầm thấp, dưới ánh trăng hắt qua cửa sổ, gương mặt đẹp như tác phẩm điêu khắc hiện ra rõ mồn một.
Tôi khó nhọc nuốt nước bọt, không trách nguyên chủ dù bị bỏ mặc cũng không chịu ly hôn, cái mặt này đúng là quá đỉnh rồi.
Tạ Án khẽ nhíu mày.
“Lại đói à?”
Tôi: “…”
Tôi chớp chớp mắt, nũng nịu đổi giọng: “Em không đói, bình thường buổi tối em đâu ăn gì mấy đâu.”
Khóe môi Tạ Án khẽ nhếch lên.
“Không phải mỗi tối mười hai giờ em đều đặt đồ ăn à?” Anh ta không chút nương tay vạch mặt tôi: “Còn toàn là chân giò nướng, bún ốc chua, giò heo luộc… vân vân.”
Cái chữ “vân vân” đó, ta chậm rãi, nhấn mạnh rõ ràng như thể cố .
Tôi định giả vờ không nhận, vừa há miệng chưa kịp lên tiếng…
“Ùng ục…”
Bụng tôi phát ra một tiếng vang dội trời đất.
Tạ Án sững lại một giây, sau đó ngửa đầu bật , đủ rồi mới : “Đói thì uống nước, thèm thì cắn lưỡi, đừng có mơ ăn khuya.”
“Còn nữa, đừng có chớp mắt nữa, ghèn rớt ra bây giờ.”
6
Sáng hôm sau, tôi vừa mở mắt đã giật bắn mình.
Một gương mặt điển trai phóng đại đang cách tôi chưa tới năm phân, dưới đó là bộ đồ ngủ mở phanh, cơ ngực cơ bụng hiện rõ mồn một, đập thẳng vào mắt tôi đầy uy lực.
Tôi cứ tưởng mình đang mơ, theo bản năng đưa tay sờ thử.
Cảm giác tuyệt vời đến mức khiến tôi không kiềm mà bật khúc khích.
Lông mi người đối diện khẽ rung lên, chậm rãi mở mắt.
Anh ta chằm chằm vào khoé miệng tôi mấy giây, rồi ánh mắt rơi thẳng xuống bàn tay tôi, ngay sau đó phát ra một tiếng hét thảm thiết rung trời, giật phăng chăn cuốn lấy người.
“Cố Tịch Hạ! Cô đang gì đấy?”
Tiếng hét của ta khiến tôi tỉnh hẳn.
Tôi lật người ngồi dậy, Tạ Án lại hét thêm tiếng nữa, rồi lập tức ném chăn trả lại cho tôi.
Tôi cúi đầu , thì ra cúc áo ngủ bung mất hai cái.
Nhưng có cần phải ngây thơ đến thế không?
Tôi hoảng hốt định giải thích rằng tôi không cố ý, ngẩng đầu lên lại bắt gặp ngay ánh mắt ta đang dừng lại ở một chỗ nào đó phía dưới thắt lưng — nơi có “cậu em” đang phấn khởi tỉnh giấc.
Tôi đơ người.
Tạ Án cũng cúi đầu theo ánh của tôi, sau đó mặt ta biến đổi liên tục từ đỏ tím sang trắng bệch, cuối cùng hét “Áaaa!” một tiếng rồi chạy thẳng vào nhà tắm.
Tối qua, chúng tôi đã bàn nhau buổi sáng sẽ phối hợp diễn màn cảm trước mặt mẹ chồng, mà vì chuyện xảy ra sáng nay, cả hai đứa chẳng đứa nào dám mở miệng bước đầu.
Sắc mặt mẹ chồng từ mừng rỡ ban đầu chuyển sang nghi ngờ, rồi cuối cùng là giận dữ.
“Tôi biết ngay là các người lừa tôi!”
“Được rồi, tôi không ép nữa, tôi tự sinh con, các người thích gì thì !”
Tạ Án hoảng loạn, vội vàng nắm chặt lấy tay tôi: “Không ép, không ép chút nào hết!”
Vừa xong, từ tai tới cổ của ta đỏ rực lên, mẹ chồng thấy liền vui vẻ trở lại, còn hì hì trêu chọc: “Con xem, lớn thế rồi còn biết thẹn thùng, điểm này thì không giống mẹ mày rồi.”
Tạ Án im lặng đỏ mặt, ăn qua loa vài lát bánh mì rồi xách cặp đi , trước khi rời đi còn đưa ánh mắt đầy ẩn ý về phía tôi.
Tôi sờ vào chiếc thẻ mỏng trong túi, nghiêm túc gật đầu đáp lại.
Sau khi Tạ Án rời đi, tôi bắt đầu lân dò hỏi mẹ chồng định khi nào thì đi bệnh viện.
Bà đầu tiên thì thở dài than thở, cuối cùng mới : “Chờ mẹ tổ chức xong tiệc Giáng Sinh rồi đi.”
Giáng Sinh chỉ còn nửa tháng nữa.
Nghĩa là nửa tháng nữa, tôi sẽ nhận khoản tiền hai trăm triệu to đùng.
Tôi cảm nắm tay mẹ chồng: “Mẹ cứ yên tâm, đến lúc đó con sẽ chăm mẹ như người mới sinh luôn.”
“Nhưng mà…” giọng bà bỗng đổi tông, “Về buổi tiệc, mẹ có một cầu nhỏ.”
Tôi tưởng bà sẽ muốn mời cậu trai nhỏ đến, ai ngờ bà lại bảo muốn mấy cậu trai đẹp tới góp vui, cam đoan chỉ uống rượu tán gẫu.
Từng chữ bà tôi đều không tin nổi.
Hồi còn đi bar, tôi sát sao kè kè bên cạnh mà bà vẫn có thể lén lút ra chuyện mang thai, giờ ai dám lơ là nữa?
Tôi nghiến răng lắc đầu.
Mẹ chồng lập tức chuyển sang kiểu bi lụy kể lể: từ sau khi có bầu thì trai biến mất như bốc hơi, bà bị tổn thương sâu sắc, giờ chỉ muốn buông thả lần cuối, sau sinh nhật sẽ dứt khoát đoạn tuyệt với người đàn ông đó.
Cuối cùng bà còn tung đòn quyết định: “Chỉ cần con lo liệu ổn thỏa buổi tiệc này, mẹ cho con năm chục triệu coi như phí vất vả.”
Trong lòng tôi bắt đầu giằng xé dữ dội, một bên là nguy cơ bị Tạ Án phát hiện rồi nổi đóa, một bên là… không, một bên là người phụ nữ bị tổn thương nặng nề.
Huống hồ, người phụ nữ ấy lại là mẹ chồng tôi.
Hiếu thảo với mẹ chồng thì có gì sai?
Tôi rưng rưng , vỗ tay mẹ chồng mạnh mẽ tuyên bố: “Mẹ yên tâm đi, cứ giao cho con. Con đảm bảo sẽ để mẹ chơi thật vui vẻ!”
7
Để tránh bị Tạ Án phát hiện, tôi chỉ có thể đợi ta đi rồi mới bắt đầu chuẩn bị chuyện kia.
Cũng may từ sau vụ xấu hổ buổi sáng hôm đó, dạo này ta ngay cả tôi còn chẳng dám, tối ngủ còn mặc vest, thắt cà vạt, quấn chặt như bánh tét.
Nhưng vì chăn mỏng quá, cứ ngủ là tôi lại theo bản năng chui về phía ấm áp hơn, nên sáng nào tôi cũng tỉnh dậy trong vòng tay của Tạ Án.
Anh ta từ chỗ hốt hoảng ban đầu giờ đã bình thản như chẳng có gì.
Ví dụ như sáng nay.
Trong mơ tôi cảm thấy có luồng hơi ấm áp phả nhẹ lên má, mở mắt ra liền chạm ngay ánh mắt lấp lánh nụ của ta, không khí thoáng chững lại mấy giây, Tạ Án khẽ run mi mắt rồi lặng lẽ xoay người nằm thẳng.
Tôi ngái ngủ nghiêng gương mặt , “Sao tai lại đỏ nữa rồi?”
“…Nằm nghiêng nên ép đấy.”
“Ồ…”
Diễn riết rồi, tôi với Tạ Án cũng thành một cặp ăn ý hoàn hảo.
Giờ chỉ cần tôi xoay người là ta sẽ chính xác đưa tay kéo tôi ôm vào lòng.
Ừm, rất tự nhiên.
Chỉ có điều dạo này tinh thần của Tạ Án có vẻ hơi bất ổn.
Cụ thể là: Thường xuyên tự dưng một mình, lúc ăn sáng tôi chỉ liếc cái há cảo tôm trước mặt một cái, mà đã cúi đầu đỏ mặt.
Không hiểu sao, tôi cũng đỏ mặt theo.
Chị Quân Tạ Án đầy nghi hoặc.
“Con cái gì thế?”
Tạ Án cúi đầu húp một ngụm cháo, ậm ừ: “Đâu có gì đâu?”
“Dạo này trông con lạ lắm,” chị Quân dí sát mặt lại chằm chằm, “phải lòng ai rồi đúng không?”
“Khụ khụ khụ…” Tạ Án ho sặc sụa như sắp tắt thở, hai ba cái đã húp sạch cháo trong bát, ném lại một câu: “Con có việc!”
Rồi vội vàng xách cặp chạy mất dạng.
Giáng Sinh thì gần kề.
Sau bữa sáng, tôi với Tạ Án chuyện mẹ chồng đã đồng ý hai hôm nữa sẽ tới bệnh viện.
Tạ Án vui mừng khôn xiết, còn nghiêm túc cảm ơn tôi, hỏi tôi muốn tặng gì để đáp lễ, còn thêm câu: “Em muốn gì cũng đồng ý.”
Sau đó cúi đầu tôi đầy chờ mong.
Tôi: !!!!!
Hạnh phúc đến nhanh như tên bắn sao?
Tôi phản ứng cực nhanh, lời ta vừa dứt, tôi liền hí hửng rút ra chiếc thẻ hai trăm triệu.
“Vậy mã số cho em trước đi.”
Tạ Án chiếc thẻ trong tay tôi rất lâu, bỗng “hừ” một tiếng, ngẩng đầu đã thấy sắc mặt ta sầm xuống.
“Không có!”
Tôi giật mình: “Anh gì đấy? Nổi điên à?”
Mắt ta bắt đầu hoe đỏ, không không rằng cầm chìa khoá xe bỏ đi luôn, đến bữa sáng cũng không thèm ăn.
Tôi: “…”
Tâm trạng thay đổi kiểu này, đừng là đến tháng rồi nhé?
Rõ ràng là ta muốn gì cũng , tôi thật thì lại giận, hoá ra là khách sáo xã giao thôi.
Đồ tư bản chết tiệt!
Chẳng lẽ định quỵt tiền à?!
8
Buổi chiều, tại hội sở sang trọng bậc nhất thành phố.
Vài cậu trai đẹp vây quanh mẹ chồng tôi, trái một ly phải một ly, tuy bên trong toàn là trà bà vẫn dỗ đến tươi như hoa, vui vẻ đến mức chuyển khoản thẳng cho tôi hai trăm triệu.
Vừa nhận tiền, tôi liền biết điều rút khỏi phòng, còn nhẹ nhàng khép cửa lại đầy ân cần.
Ai ngờ vừa quay người đã suýt ngất xỉu tại chỗ.
Tạ Án đang đứng ngay phía sau, nghi ngờ tôi rồi liếc về phía căn phòng sau lưng: “Em gì ở đây?”
Tôi vội dịch người lên trước, định che tầm : “Tôi… tôi đến ăn với một bữa.”
“Vậy à?” Anh ta giả vờ giơ tay định đẩy cửa, “Thế thì để tôi vào chào một tiếng.”
Nghĩ đến cảnh mẹ chồng đang ôm trái phải bên trong và số tiền vừa chuyển vào tài khoản, tôi nghiến răng, lao lên ôm chặt lấy ta.
Tạ Án giật mình, vội vàng đỡ lấy tôi, mặt đỏ bừng, tay chân lóng ngóng: “Cố Tịch Hạ, em có biết đây là đâu không? Mau xuống!”
“Không , tôi chóng mặt.”
Bạn thấy sao?