Ai ngờ, chàng vừa dứt lời, thiếu nữ áo vàng ngỗng kia lại bất chấp thể diện, vội vàng lên tiếng.
“Nguyệt Nhi thiếp cũng ạ, chỉ cần có thể ngày ngày thấy Hầu gia, Nguyệt Nhi gì cũng cam tâm nguyện.”
Hay cho một câu cam tâm nguyện, lồng n.g.ự.c ta nghẹn lại.
Triệu Càn, hôm nay chàng chắc chắn phải ngủ thư phòng, bởi vì đám đào hoa thối của chàng đã ảnh hưởng đến tâm trạng của bản nương rồi.
Thiếu nữ áo vàng ngỗng xong, Triệu Càn dưới cái của mọi người đứng thẳng người dậy.
Chỉ thấy chàng chắp tay sau lưng, tại chỗ từ chối.
“Đa tạ tiểu thư đã thương , Triệu Càn trong lòng đã có người thương, không thể chứa thêm người nào khác nữa rồi.”
Bốn mắt nhau, một ánh tựa vạn năm, khoảnh khắc đó, cơn tức trong lòng ta kỳ diệu tan biến như mây khói.
Có phu quân như , ta có phải có thể mỉm nơi chín suối rồi không?
“Tốt! Ha ha ha, tốt.” Đúng lúc thế đang căng thẳng, Hoàng thượng ngồi trên long vị lại vỗ đùi đứng dậy.
“Hay cho một câu muốn ‘đoạt thiên hạ về một mối’ thì trước tiên phải thống nhất binh quyền. Triệu Càn, ngươi nhặt bảo bối này ở đâu về hả, thật đúng là bậc kỳ tài trị thế !”
Ta bị ngài ấy dọa cho hết hồn này đến hồn khác, vị Hoàng thượng này, phản ứng cũng chậm thật.
Cuối cùng của cuối cùng, chính là Hoàng hậu muốn nhét người vào không thành công.
Hoàng thượng còn ban cho ta một danh hiệu “Như Ý Phu nhân”, thưởng ruộng tốt ngàn khoảnh, vàng vạn lạng.
Còn về phần Triệu Càn, chàng dâng tấu lên Hoàng thượng, rằng hiện tại chỉ có quyền dẫn binh chứ không có quyền thống lĩnh binh lính.
Ta hỏi chàng hy sinh lớn như , đổi lấy một danh hiệu “Như Ý Phu nhân”, có hối hận không?
“Hối! Hối năm tháng ngây ngô cưới vợ quá sớm, hối vì quen biết nàng quá muộn.” Triệu Càn ôm ta .
“Ta quả thực đã già rồi, bây giờ đừng là thống lĩnh binh lính, ngay cả dẫn binh cũng không muốn đi nữa. Giang sơn này, đã đến lúc giao cho người mới đi trấn giữ rồi.”
Ta khẽ mỉm .
Ta và chàng quen biết nhau, đã vượt qua mấy thế kỷ, mà vẫn không cảm thấy muộn chút nào.
Phiên Ngoại
Dạo gần đây Triệu Càn quấy hơi nhiều, khiến ta hay buồn ngủ lạ thường.
Vậy mà Tiểu Thế tử ngày nào cũng còn đến để lên lớp cho ta.
“Mau dậy đi, vấn đề hôm qua người hỏi ta đều hiểu hết rồi, ta giảng cho người nghe.”
Thân thể mềm nhũn của ta bị thằng bé kéo dậy.
“Triệu Tử Thành, ngươi có từng nghe qua câu nào chưa?”
Triệu Tử Thành hỏi: “Câu gì?”
“Phá giấc ngủ người khác, tội ngang với g.i.ế.c người phóng hỏa.”
Triệu Tử Thành: “Hừ, từ lúc phụ thân ta trở về, người ngày càng dậy muộn hơn, bây giờ không sợ bị bỏ nữa rồi sao?”
Ta đáp: “Không phải ngươi đợi lớn lên sẽ cưới ta sao? Sợ gì chứ.”
Triệu Tử Thành mặt đỏ bừng: “Thật không biết xấu hổ. Vấn đề khó hôm qua rốt cuộc người có muốn nghe nữa không?”
Ta ngáp dài: “Có khả năng nào thật ra ta đều hiểu hết rồi, chỉ là cố ý muốn thử ngươi thôi không.”
Triệu Tử Thành: “Nói khoác gì chứ, đây là tác phẩm mới của văn hào đó, chẳng lẽ người có thể biết trước tương lai?”
Việc đó cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
“Mau dậy mau dậy, ta đến thư phòng chuẩn bị trước, cho người một nén hương để rửa mặt.”
“A! Đau khổ quá.” Ta đây có phải là gậy ông đập lưng ông không.
Một ngày nọ, Triệu Tử Thành đột nhiên không quấy rầy nữa.
Hơn nữa thằng bé cứ luôn liếc mắt vào bụng ta.
“Sao thế hả? Thành thật khai báo.” Ta véo tai thằng bé hỏi.
Triệu Tử Thành nhe răng trợn mắt gạt tay ta ra.
“Tổ mẫu , trong bụng người có tiểu đệ đệ rồi, bảo ta đừng đến quấy rầy người nữa.”
Tin đồn này từ đâu mà ra ?
Nhưng mà cũng khá hiệu quả đó chứ.
Triệu Tử Thành lại cẩn thận dè dặt hỏi: “Vú nuôi , người có con ruột rồi sẽ không còn coi ta thân thiết như mẫu tử nữa, có thật không?”
Bạn thấy sao?