Ta buông tai thằng bé ra, chuyển sang véo má thằng bé.
“Hai chúng ta thành mẫu tử từ bao giờ thế hả, nhóc con đáng ghét, chúng ta không phải là quan hệ thầy trò sao, hả? Tiểu lão sư.”
“Ai da, người này phiền c.h.ế.t đi . Tóm lại, ta muốn với người, sau này dù người có con ruột, thì người vẫn là mẫu thân của ta.”
Triệu Tử Thành mắt đỏ hoe chạy đi.
Triệu Càn vừa hay bước vào: “Đứa trẻ này sao càng lớn càng lỗ mãng, lại còn khóc lóc om sòm.”
Ta : “Nghe thiếp có thai, nên đang hờn dỗi đó mà.”
Triệu Càn vào bụng ta: “Có rồi? Không thể nào, không phải nàng không cho ta…”
“Câm miệng!” Cảm nhận đám nha hoàn đi vào, ta vội quát chàng, sợ chàng lại ra mấy lời linh tinh gì đó.
Lần đầu tiên bị ta chặn họng, Triệu Càn rất vui vẻ.
“Ta lớn từng này rồi, còn chưa có ai bảo ta câm miệng bao giờ đâu, cũng thú vị phết.”
Ta mặt đỏ bừng, thục nữ thật khó, đây là đang ép ta người đàn bà chua ngoa mà.
Mấy ngày nay, Lão phu nhân thay đổi đủ cách gửi đến rất nhiều bộ trang sức đầu mặt bằng ngọc Đế Vương Lục, bảo ta thay đổi mà đeo.
Ta hỏi Triệu Càn: “Nếu như đứa bé trong bụng này mà mang thai ba năm năm năm, Lão phu nhân có bị sản không nhỉ?”
Triệu Càn: “Không đâu!”
Mắt ta sáng lên, tài lực của Lão phu nhân hùng hậu đến sao?
Triệu Càn như biết ta đang nghĩ gì liền liếc ta một cái: “Ba năm năm năm, thì người có vấn đề chính là ta rồi.”
Ta nén mặt xấu: “Đến lúc đó liền là do chàng không ?”
Triệu Càn áp sát người tới: “Ta có hay không, chẳng phải nàng là người rõ nhất sao.”
Trong phòng, màn đỏ cuộn trào.
Ngoài phòng, chim sẻ đậu lại, ngậm cành xây tổ.
Bạn thấy sao?