Ta còn bảo thằng bé lăn lộn trên đất bẩn quần áo, sau đó vung tay với thằng bé: “Lần trước bọn chúng không phải vu oan ngươi hỏng đồ của chúng sao, lần này ngươi cứ cố ý hỏng cho chúng xem.
Đánh bọn chúng một trận thật đau vào, bằng không chúng không biết trời cao có mắt đâu.”
“Được!” Triệu Tử Thành phấn khích chạy đi.
Hương Tú mặt đầy lo lắng.
Ta bảo nàng đừng sợ, ta đã dặn dò Thạch tướng quân âm thầm trông chừng rồi, Tiểu Thế tử không chịu thiệt đâu.
Hương Tú lo đến mức giậm chân bình bịch: “Nô tỳ là sợ chuyện bại lộ, phu nhân sẽ bị liên lụy theo đó ạ.”
Ta , thì nàng ấy đã nghĩ sai rồi.
Buổi tối, trong phủ vô cùng náo nhiệt.
Thân thích các phủ đều dẫn theo con cái nhà mình bị đánh đến mặt mũi bầm dập đến cửa.
Thiền viện của Lão phu nhân đặc biệt đông vui, toàn là người đến cáo trạng.
Nhưng đợi mọi người đông đủ, Lão phu nhân sai người gọi Tiểu Thế tử ra.
Chỉ thấy, Tiểu Thế tử mặt mũi bầm dập, tóc tai rối bù, quần áo trên người không còn mảnh nào lành lặn.
Hơn nữa, Tiểu Thế tử còn nhỏ hơn những đứa trẻ này cả một cái đầu.
Một đứa trẻ nhỏ như , một mình đánh mười mấy đứa, sao có thể chứ?
Cả đám người đều im lặng không gì.
Lão phu nhân lạnh: “Ngày thường ta lấy lễ đối đãi người, luôn cảm thấy con cháu nhà mình có lỗi trước, cũng là Tử Thành trước, nuông chiều đám trẻ này đến mức không coi trời bằng vung.
Tử Thành là đích tôn của Hầu phủ ta, lại phải chịu cái ấm ức này. Tử Thành, con xem, rốt cuộc là chuyện gì?”
Có lẽ đây là lần đầu tiên cảm nhận hương vị bảo vệ, Triệu Tử Thành bật khóc nức nở.
“Tổ mẫu, bọn chúng cố ý ném đồ vật xuống đất, là do con hỏng, sau đó tất cả đều xông vào đánh con. Có người còn giẫm lên mặt con, cấu cổ con, còn đá vào chỗ hiểm của con nữa. Người xem, con bị đánh thành cái dạng gì rồi đây này.”
“Ngươi bậy! Rõ ràng là ngươi không biết sao đột nhiên trở nên lợi , đánh cho mọi người một trận, chúng ta chỉ có phận bị đánh bị bắt nạt thôi.”
Tiếc là đứa trẻ kia chưa hết lời, đã bị chính mẫu thân mình đánh cho một trận: “Còn không thành thật, ngứa da rồi phải không hả? Một mình ngươi như , chẳng lẽ cả mười mấy đứa chúng nó đều bị nó đánh chắc?”
Triệu Tử Thành : “Bọn chúng còn mắng con là đồ có mẹ sinh không có mẹ dạy, con là đồ con hoang. Tổ mẫu, tôn nhi ấm ức quá.”
Lão phu nhân tức thì mắt lưng tròng lệ: “Con ngoan đừng sợ, mẫu thân con tuy không còn nữa, tổ mẫu vẫn còn đây, tổ mẫu sẽ chủ cho con.”
Tất cả bọn trẻ đều bị ấn đầu bắt xin lỗi, hơn nữa còn bị , xem ra sau này chúng cũng không dám bắt nạt Tiểu Thế tử nữa.
Lão phu nhân cũng ra tay nhanh gọn dứt khoát, rằng Tiểu Thế tử không cần những người học, chơi như , sau này các nhà muốn cho con đến nghe giảng, bắt buộc phải nộp học phí.
Nam nhân các nhà sau khi biết chuyện, đều lũ lượt mang lễ vật hậu hĩnh đến cửa, bởi vì Triệu Càn đang Thánh thượng sủng ái hết mực, không ai muốn cắt đứt quan hệ với Hầu phủ.
Lão phu nhân đương nhiên biết chuyện này là trò mánh khóe của ta.
Nhưng ngày thường bà ấy cũng không phải không thương cháu mình, chẳng qua là vì giữ thể diện. Bây giờ cả mặt mũi lẫn thực tế đều vẹn toàn, nên cũng không tìm ta phiền phức nữa.
“Ngươi quản gia nếu có chỗ nào thấy khó khăn, có thể gọi Trương ma ma giúp đỡ.”
Lão phu nhân bỏ lại một câu như , rồi lại tiếp tục niệm Phật.
Ta thầm nghĩ: Được thôi.
Tấm lòng thành có thể lay cả kim thạch. Nghe một câu bình thường từ miệng Lão phu nhân người, thật đúng là không dễ dàng gì.
5
Tiểu Thế tử nếm vị ngọt của việc luyện võ, từ đó ngày ngày theo Thạch tướng quân bắt đầu luyện võ.
Bạn thấy sao?