8
Anh ta lau nước mắt một cách lúng túng, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
“Bộ vest đó là để mặc trong lễ cưới đúng không?”
Anh gật đầu.
“Sau đó, đã mặc nó khi dẫn Thẩm Thanh Thanh đi công tác đúng chứ?”
Anh hơi sững người, rồi khó nhọc gật đầu một lần nữa.
“Vậy còn nhớ có một ngày, gọi cho tôi rất nhiều cuộc tôi không nghe máy không?”
Anh ngẩn ra, như đang cố nhớ lại, rõ ràng không thể nhớ nổi là ngày nào.
“Hôm đó, tôi việc đến kiệt sức và ngất xỉu ngay trong văn phòng.”
“Lúc ấy văn phòng không còn ai, cửa lại bị nhân viên vệ sinh khóa trái. Tôi cố gắng bò dậy để tìm chút đường, ngăn kéo đã bị Thẩm Thanh Thanh ăn sạch.”
“Tôi gọi cho không biết bao nhiêu cuộc, không nghe. Cuối cùng là xe cấp cứu 120 cửa mới đưa tôi vào viện.”
“Bác sĩ bảo là hạ đường huyết cấp tính, nếu chậm thêm chút nữa, có thể nguy hiểm đến tính mạng.”
“Lúc ấy tôi thật sự rất sợ. Thì ra, tôi đã suýt chết.”
“Hôm sau, cuối cùng cũng gửi tin nhắn cho tôi — mắng tôi vì chưa đưa kết quả test.”
“Thẩm Dật Xuyên, sau chuyện đó, tôi thật sự không thể tiếp tục nữa.”
Anh ngồi đối diện tôi, đờ đẫn bãi cỏ phía xa, như thể không nghe thấy gì.
Nhưng tôi biết, đã nghe.
Và lần này, Thẩm Dật Xuyên đã khóc.
Lặng lẽ.
Không còn vùng vằng, không còn tranh cãi.
Anh nhớ ra rồi. Nhớ ra hôm đó mình đang ở bên Thẩm Thanh Thanh.
Nhớ ra giọng lạnh lùng và mất kiên nhẫn của chính mình.
Chúng tôi đều là người lớn. Ai cũng hiểu có những chuyện, một khi đã xảy ra, sẽ không thể cứu vãn nữa.
Tôi cũng đã bình tĩnh lại, , tiếp tục :
“Hồi trước, chúng ta sẽ cùng nhau phấn đấu.”
“Nhưng sau đó, để lại hết phần phấn đấu cho tôi, còn mình thì đem thời gian đi chơi với người khác.”
“Anh còn nhớ những ngày đầu thành lập công ty không? Khi chưa có văn phòng riêng, chúng ta ngồi cạnh nhau.”
“Lúc tôi không hiểu, sẽ hỏi . Khi bí, cũng sẽ hỏi tôi.”
“Thỉnh thoảng còn trêu cách tôi fix bug như học sinh tiểu học.”
“Hồi đó công ty chưa có nhiều người, tôi thấy rất hạnh phúc.”
“Còn sau này, khi dọn vào văn phòng riêng, những lời của chỉ còn là những tin nhắn lạnh lùng gửi qua cửa sổ chat.”
“Lúc đó, tôi đã không còn thấy là người nữa, mà là sếp. Có lẽ, mọi thứ bắt đầu rạn vỡ từ khi đó.”
“Những lời hứa năm tốt nghiệp, những viễn cảnh từng vẽ cho tôi… đều đã vỡ tan từ lâu rồi.”
“Thế nên, Thẩm Dật Xuyên, chúng ta đến đây thôi.”
“Làm người lớn đi. Đừng lôi thôi nữa, đừng mất mặt.”
Cuối cùng, ngẩng đầu lên hỏi:
“Em có thể cho biết, hôm em nộp hồ sơ vào Microsoft là ngày nào không?”
Tôi trả lời ngay:
“Ngày cổ áo dính vết son môi của Thẩm Thanh Thanh.”
Anh định giải thích, rồi chỉ nhạt, không gì nữa.
Anh biết, cho dù đó là hiểu lầm thì cũng là sai ngay từ đầu — để ta lại gần như đã là sai.
Thấy như , tôi thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ lên vai .
“Thẩm Dật Xuyên, mong chúng ta đều sẽ sống tốt.”
“Cũng hy vọng sớm thoát khỏi cái bóng của chuyện ba mẹ qua đời, mà sống thật tốt cuộc đời của chính mình.”
Tôi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Thẩm Dật Xuyên lại một lần nữa níu lấy tay tôi.
“Anh và Thẩm Thanh Thanh không có gì cả. Từ đầu đến cuối, chỉ coi ấy là em .”
Thấy tôi nhíu mày, vội thêm:
“Anh những lời này không phải để níu kéo em, mà chỉ là không muốn em đau lòng như nữa.”
“Em rất tốt, thực sự rất tốt. Là không biết phân rõ ranh giới, là đã bỏ lỡ em.”
“Chúc Miên, em nhất định sẽ hạnh phúc.”
Nói xong, buông tay tôi ra, chỉ vào vết rượu đỏ trên áo:
“Anh đi vệ sinh một chút.”
Thẩm Dật Xuyên rời đi rất nhanh, bóng lưng trông như đang trốn chạy, và đôi mắt cũng đã đỏ hoe.
9
Tôi không nán lại vì ta quá lâu, chỉ quay người trở về sảnh tiệc, trò chuyện cùng đồng nghiệp.
Thêm một năm nữa trôi qua, tôi trở về nước và gia nhập chi nhánh Trung Quốc.
Lý do thì đơn giản thôi — để ở cạnh ba.
Ông nuôi heo mệt quá, già đi trông thấy.
Công ty công nghệ của Thẩm Dật Xuyên cũng đã phát triển đến top đầu, và bắt đầu có khá nhiều dự án hợp tác với công ty tôi.
Mỗi lần gặp nhau, ta đều với tôi, tôi cũng chỉ khẽ gật đầu đáp lại.
Giống hệt hai đồng nghiệp bình thường.
Cho đến một hôm, có đồng nghiệp ghé tai tôi :
“Ê chị Chúc, có phải tổng giám đốc Thẩm thích chị không?”
“Mỗi lần chào chị xong, ảnh lại quay đầu , ánh mắt đó buồn thê thảm luôn ấy.”
Tay cầm đũa của tôi hơi khựng lại:
“Sao mà có chuyện đó , đừng nghĩ nhiều.”
Ở phía xa, người đàn ông kia lặng lẽ cúi đầu, bóng dáng đầy thất vọng.
Tối hôm đó, ba nấu cho tôi một bữa cơm thịnh soạn, trong lúc ăn lại nhắc đến Thẩm Dật Xuyên.
“Con xem cái thằng này nghĩ gì. Trước thì đối xử tệ bạc với con, giờ lại cứ lẽo đẽo đến nịnh nọt ba. Có lần còn xắn ống quần ra chuồng heo cho heo ăn.”
“Bộ dạng đại thiếu gia của nó mà bị cám heo văng đầy mặt, đúng là chỉ tổ phiền phức.”
Tôi bật , không thêm gì.
“Ba à, chắc là ta chỉ cần thêm chút thời gian thôi. Qua một thời gian nữa, chắc cũng nguôi ngoai rồi.”
Nhưng rõ ràng tôi đã đánh giá cao Thẩm Dật Xuyên.
Một năm sau, ta vẫn cứ thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt tôi.
Chỉ là tôi không có lý do để nổi giận, vì khoảng cách mà ta giữ — hoàn toàn chuẩn mực.
“Chúc Miên, em không bỏ nổi công việc này, càng không bỏ nổi .”
Ngày tôi công khai trai mới trên mạng xã hội, Thẩm Dật Xuyên đã bỏ lỡ một cuộc họp kinh doanh cực kỳ quan trọng.
Người ta ta uống rượu đến mức phải nhập viện.
Việc đó càng cho tin đồn giữa tôi và ta lan rộng.
Bất đắc dĩ, tôi kéo trai đến trước ống kính, hôn một cái để rõ mọi chuyện.
Thẩm Dật Xuyên đẩy cửa bước vào đúng lúc, thấy trọn vẹn cảnh tượng ấy.
Anh ta cố giữ vẻ bình tĩnh, nửa bữa cơm sau lại mất kiểm soát, đến cả áo khoác cũng không kịp mặc, vội vàng rời đi.
“A Miên, ta chị bằng ánh mắt rất thương đấy.”
“Là đàn ông, tôi hiểu rõ điều đó.”
Tôi bật , huých nhẹ vào tay Cố Trạch:
“Vậy thì sao? Người tôi là .”
Nghe thời gian đó trạng của ta rất tệ.
Cuối cùng, chính Thẩm Thanh Thanh là người đến tìm tôi.
Lâu lắm không gặp, ta mập lên không ít, đeo kính dày cộp, dáng vẻ đúng kiểu thất bại.
Xem ra, Thẩm Dật Xuyên thật sự đã “lưu đày” ta, sống cũng chẳng khá hơn là bao.
“Chị có thể đến dỗ em không? Anh ấy buồn lắm, nếu cứ tiếp tục uống rượu như sẽ nguy hiểm đến tính mạng…”
Tôi bật , khoác tay ôm lấy Cố Trạch.
“Người giỏi dỗ Thẩm Dật Xuyên nhất trên đời này chẳng phải là sao?”
“Sao, lần này không dỗ nổi à?”
Khuôn mặt ta đầy khó chịu, siết chặt ống quần, nước mắt như sắp trào ra.
Tôi nhạt, không buồn chế giễu thêm.
Chuyện giữa họ đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi nắm tay trai mới, bước thẳng về phía tương lai hạnh phúc của riêng mình.
— Hết truyện —
Bạn thấy sao?