Trở Thành Nhân Viên [...] – Chương 5

Chương 5

Tôi là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên nhờ tiền trợ cấp, mặc dù luôn gặp xui xẻo, không phải đối mặt với khó khăn lớn nào. Tôi vừa học vừa , dựa vào sự trợ giúp của quốc gia để thi đậu đại học, cứ thế mà trưởng thành một cách bình an.

Nhưng đồng thời, tôi cũng rất nghèo.

Nếu không, tôi đã không ký hợp đồng với công ty quản lý để nghệ sĩ.

Ước mơ cả đời của tôi là sở hữu một ngôi nhà riêng, tiếc là từ khi tốt nghiệp cho đến nay, số tiền trong tài khoản ngân hàng của tôi chưa bao giờ vượt quá năm con số, luôn phải sống tằn tiện, nhà cửa tất nhiên là một giấc mơ xa vời.

Ánh mắt tôi dừng lại ở con số ấy, thậm chí không kịp suy nghĩ thêm: “… Giám đốc, tôi có thể đồng ý không?”

Mạc Tầm không nhịn : “Cô hỏi ta gì?”

Anh ta giám đốc ngồi bên cạnh đang im lặng với ánh mắt đầy vẻ trêu chọc: “Haiz, nhân viên của như đứa trẻ mà nuôi dưỡng ấy, gì cũng phải hỏi ý trước.”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội vàng giải thích cho giám đốc: “Giám đốc là sếp của tôi, nhân viên tất nhiên phải nghe theo sắp xếp của sếp.”

Giám đốc cúi đầu tôi, ngắn gọn : “Muốn đi thì cứ đi.”

Tôi vẫn còn chút do dự: “Vậy công việc chăm sóc của tôi thì sao…”

“Không trùng lịch quay thì em vẫn có thể đi cho vật ăn, nếu trùng thì tôi sẽ tìm người thay,” ấy lại nở nụ lười biếng, khuyến khích tôi, “Tiểu Ôn, đây là bước đầu tiên trong chiến dịch quảng bá của vườn thú, tốt, về tôi sẽ tăng tiền thưởng cho em.”

Tôi lại một lần nữa đến mức rơi nước mắt, đến nỗi không để ý đến biểu cảm kỳ quái của Mạc Tầm.

“Ồ…,” Mạc Tầm xoa xoa cánh tay nổi da gà của mình, cố gắng lấy lại nụ , “Vậy xem qua hợp đồng, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta ký nhé, còn kịch bản và quy trình cần quen sau.”

Tôi vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ phải báo đáp giám đốc: “Tôi nhất định sẽ cố gắng hết mình!”

Trước khi quay, tôi đã xem qua danh sách khách mời.

Nam diễn viên nổi tiếng Dư Dạ Bạch, nữ diễn viên Thư Di, ngôi sao lưu lượng Hạ Tuế An, ca sĩ Vương Hành Xuyên và thành viên nhóm nhạc nữ Tề Tuyền.

Năm người đều là những ngôi sao lớn, đặc biệt là ba người sau, họ từng có giai đoạn không nổi tiếng và dính nhiều scandal. Nhưng sau khi tham gia một chương trình truyền hình thực tế cùng nhau, họ đã trở nên nổi tiếng. Dù chương trình sau đó bị cấm, tôi cũng từng nghe đến nó.

Hoa Dương quả không hổ danh là một trong những công ty lớn nhất trong ngành giải trí, họ có thể mời những khách mời tầm cỡ như .

Sau khi tập dượt vài lần và nhớ kỹ quy trình cơ bản, tôi bắt đầu cố gắng dặn dò các loài vật, cầu chúng cố gắng hợp tác trong quá trình ghi hình, đừng khó khách mời.

Đặc biệt là đám khỉ, đừng vây quanh khách mời mà cợt vì họ độc thân.

Mặc dù giám đốc đã với tôi rằng “chúng sẽ hợp tác,” giám đốc không hiểu tiếng vật, nên tôi vẫn phải tự mình giao tiếp trước để chắc chắn.

Từ ngày đầu tiên việc, tôi đã nhận ra rằng vật trong vườn thú thành phố Nam thông minh một cách bất thường, không có chút hoang dã khó thuần hóa nào, ngược lại chúng còn có một thứ gọi là “linh khí” như thể hiểu lòng người. Hầu hết chúng đều có thể hiểu những gì tôi , một số thậm chí còn có thể giao tiếp với tôi mà không gặp trở ngại nào.

Chẳng hạn như Phi Phi.

Nó hào hứng hỏi tôi: “Chị Tiểu Ôn, khách mời sẽ chọn em chứ?”

Theo quy định, khách mời sẽ phải chọn một con vật đồng hành, đồng hành này sẽ ở bên họ trong suốt quá trình quay chương trình.

Nhưng theo tôi biết, họ thường chọn những loài vật nhỏ không có khả năng như chim, cáo, gấu mèo nhỏ. Trong điều kiện bình thường, sao có ai chọn một con hổ đồng hành chứ!

Nhìn vào vẻ oai phong của Phi Phi, tôi không muốn dối cũng không muốn nó thất vọng, tôi ngập ngừng một lúc rồi : “Chị chọn em, không?”

“Được, !” Phi Phi hào hứng đáp, “Thế còn Lệ Lệ? Lệ Lệ cũng muốn có đồng hành!”

Tôi: “…”

Thật không biết phải trả lời sao nữa, tôi chọn cách bỏ qua câu hỏi này.

Ngày chương trình bắt đầu ghi hình, giám đốc cũng có mặt tại hiện trường.

Anh ấy chẳng liên quan gì đến hình ảnh “xuất quỷ nhập thần” mà tôi từng nghĩ, từ khi kết thúc chuyến công tác, ấy hầu như ngày nào cũng ở trong vườn thú.

Không thì ngồi trong văn phòng xử lý giấy tờ, hoặc là đi “tuần tra”.

Từ này đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, tôi cảm giác rằng giám đốc, người mặc đồ giản dị và có vẻ như đang đi dạo trong vườn thú, không thực sự thảnh thơi, mà đang nghiêm túc giám sát vùng đất này – như một vị vua đang kiểm tra lãnh thổ của mình.

Mỗi khi ấy xuất hiện, các loài vật đều trở nên ngoan ngoãn hơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...